Tống Song Hỉ vừa nói lời này, người trong nhà liền đều nhìn nàng.
Tống Song Hỉ cắn cắn môi, nhìn Tống Đoàn Viên: "Nương, con nghĩ tới, ở thời điểm đại ca gặp phải khó khăn, con trơ mắt nhìn Tiếu Tiếu không nộp được học phí không thể đi học, thật là con không đúng, con tuy rằng giận đại ca, nhưng Tiếu Tiếu là một đứa trẻ, gọi con một tiếng cô cô, con đích xác không có làm tốt trách nhiệm của một cô cô!”
Vương Ngọc Lan sửng sốt một chút, chạy nhanh nhìn thoáng qua Tống Phúc Quý.
Tống Phúc Quý nói: "Song Hỉ, chuyện này không trách muội, đều là huynh không tốt, là huynh rối rắm, cảm thấy trong tay chính mình có chút tiền, liền không biết chính mình họ Tống, bán dược xong không chạy nhanh về nhà, đi ra ngoài uống rượu tìm vui, còn cùng người ta khoác loác nhà chúng ta có bao nhiêu tiền, không phải khiến cho người ta theo dõi sao!”
Tống Song Hỉ thấp giọng nói: "Đại ca, huynh xảy ra chuyện, muội thực tức giận, căn bản không muốn ra tay hỗ trợ, còn không bằng Phúc Truyền, dọc theo đường đi, tiền bạc đều là Phúc Truyền trả…… Nương nói đúng, muội là quá yêu bạc, sợ một ngày nào đó nương cảm thấy muội vô dụng, sẽ đưa muội đi xung hỉ, trong tay muội có bạc, có thể lựa chọn cuộc sống của chính mình!”
Tống Phúc Tin nhíu mày, thấp giọng nói: "Song Hỉ, đây đều đã là chuyện khi nào rồi? Chuyện quá khứ muội còn nói làm gì?”
Tống Song Hỉ ngước mắt nhìn Tống Phúc Tin: "Nhị ca vẫn luôn được trong nhà hầu hạ ăn ngon mặc tốt, huynh chưa từng cảm thụ qua sự tuyệt vọng đi? Huynh có biết muội ở Trần gia có bao nhiêu sợ hãi hay không? Lúc sau muội còn làm một giấc mộng, mơ thấy một ngày kia nương không có đón muội trở về, tiểu tử Trần gia chết, muội xung hỉ không thành công, sau đó bị Trần gia bán cho Thủy lão nhân, ở Thủy gia, muội cùng tiểu thiếp của Thủy gia, bị Thủy lão nhân tra tấn đến chết! Nhị ca có biết không? Giấc mộng kia chân thật như vậy, giống như thật sự đã xảy ra!” Tống Song Hỉ nghĩ đến giấc mộng kia, đôi tay không nhịn được run rẩy, "Muội không nghĩ lại sống như vậy, muội muốn chặt chẽ bắt lấy bạc trong tay, muội phải tồn tại!”
Tống Đoàn Viên thở dài, nàng trước đó cảm thấy Tống Song Hỉ máu lạnh, hóa ra là bởi vì nàng mơ thấy kết cục kiếp trước của nàng.
“Con làm rất đúng, là ta cưỡng cầu con!” Tống Đoàn Viên ngước mắt nói, "Sự tình trước kia, ta đã làm sai, đã hơn một năm, ta cũng tận lực đền bù! Nếu con muốn bạc, chúng ta có thể phân gia, về sau các con ai lo phận nấy, kỳ thật chuyện này, ta đã sớm nghĩ tới!”
Tống Phúc Quý sửng sốt, nhìn về phía Tống Đoàn Viên: "Nương, trong thôn chúng ta, đâu có nhà nào mấy đứa trẻ chưa thành thân đã phân gia, sẽ làm người ta chê cười!”
Ở nông thôn, mấy người con trai đều sau khi thành thân mới có thể phân gia, giống như Tống gia, chỉ mới có lão đại thành thân là sẽ không phân gia, thứ nhất là do ở nông thôn nghèo, ôm đoàn có thể ăn no, thứ hai khi lão đại thành thân, đều muốn giúp đỡ cha mẹ nuôi lớn mấy huynh đệ tỷ muội.
Tống Phúc Tin không nói gì.
Tống Đại Cát lại nói: "Nương, chuyện này chính nương nhìn mà làm, con đã xuất giá, vốn dĩ liền không ở trong nhà!”
Tống Đoàn Viên lại nhìn về phía Tống Phúc Tin và Tống Phúc Truyền.
Tống Phúc Tin nói: "Con như thế nào cũng được!”
Tống Phúc Truyền liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái, thấp giọng nói: "Con không nghĩ phân gia!”
Tống Đoàn Viên có chút giật mình, Tống Phúc Truyền vẫn luôn muốn tự do, hiện giờ nàng muốn thả hắn đi, hắn lại không chịu đi?
“Phân gia sẽ xa lạ!” Tống Phúc Truyền nhìn nhìn Song Hỉ, "Song Hỉ, đệ lý giải tâm tình của tỷ, nhưng sự tình đã đi qua, năm đó là nương tự mình đi Trần gia đón tỷ trở về, sự tình nương làm sai cũng đã đền bù, đã hơn một năm, nương vẫn luôn nỗ lực làm một mẫu thân tốt, nếu tỷ vẫn còn nắm sự tình phía trước không bỏ, đệ cũng không thể nói gì hơn!”