Kỷ Trường An gật đầu, lại nói: "Nếu thật muốn cảm tạ ta, ngày mai ta có thể định đồ ăn sáng không? Canh gà nấu đậu còn có bánh bao đậu phụ!”
Tống Đoàn Viên cười cười: "Ngày đó quận chúa mang ngươi đi uống tàu phớ, ngươi không phải thực thích sao?"
“Không thích, không ngon như ngươi làm!” Kỷ Trường An nói.
Tống Đoàn Viên cười cười, xoay người vào cửa.
Đóng lại cửa, từ kẹt cửa trông ra, thế nhưng nhìn thấy Kỷ Trường An còn chưa có đi, chỉ đứng ở nơi xa, nhìn về phương hướng nàng.
Tống Đoàn Viên ngơ ngẩn, đột nhiên liền cảm thấy đây là cảm giác yêu đương, nhưng lại tựa hồ không phải.
“Nương, nương đã trở lại?” Âm thanh của Tống Phúc Tin đánh vỡ Tống Đoàn Viên miên man suy nghĩ.
Tống Đoàn Viên vội vàng xoay người cười cười.
“Nương, nương đã đi nơi nào vậy? Con và đại ca đều lo lắng cho nương!” Tống Phúc Tin tiến lên hỏi.
“Đi đến chỗ Kỷ công tử hỏi thăm sự tình chức quan của con một chút, Kỷ công tử nói, chức quan của con đã được định xuống, là biên soạn của Hàn Lâm Viện, mấy ngày nữa thánh chỉ có thể sẽ tới, con đừng lo lắng!” Tống Đoàn Viên nói.
Tống Phúc Tin vừa nghe vậy lập tức liền vui mừng: "Thật sự sao? Nương, chúng ta cần cảm tạ Kỷ công tử một chút!”
“Ta đã cảm tạ hắn, hắn đề ra yêu cầu, ngày mai muốn ta đưa đồ ăn sáng cho hắn!” Tống Đoàn Viên nói.
“Nương, Kỷ công tử thích ăn đồ nương nấu như vậy sao?” Tống Phúc Tin sửng sốt một chút hỏi.
Tống Đoàn Viên gật đầu: "Có thể vậy, hắn tương đối kén ăn!”
“Nhưng trước khi gặp được nương, Kỷ công tử không phải cũng như vậy qua hai mươi mấy năm sao, cũng vẫn tốt mà!” Tống Phúc Tin nói.
“Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó, hưởng qua tay nghề của ta, liền không ăn vô đồ người khác làm!” Tống Đoàn Viên nói.
Tống Phúc Tin gật đầu: "Nương, nhưng con không muốn nương phải vất vả như vậy, nương đã là huyện chúa, còn nấu cơm cho Kỷ công tử……”
Tống Đoàn Viên nhìn Tống Phúc Tin: "Con vừa rồi còn nói phải cảm ơn Kỷ công tử!”
“Cảm tạ này, có rất nhiều phương thức, tỷ như lễ vật, tiền bạc, không được con có thể mời Kỷ công tử đi Vạn Phúc Lâu ăn cơm!”
“Kỷ công tử thiếu lễ vật, tiền bạc sao? Vạn Phúc Lâu chính là tửu lầu của hắn, hắn nếu thích ăn, đã sớm đi!” Tống Đoàn Viên nói.
Tống Phúc Tin lập tức không còn lời nào để nói.
“Được rồi, chuyện của ta con không cần nhọc lòng, trong lòng ta hiểu rõ, con chuẩn bị đi Hàn Lâm Viện đi!” Tống Đoàn Viên nói, đi được hai bước còn nói thêm: "Sự tình phân gia ta cũng nghĩ tới, chờ con thành thân xong chúng ta liền phân gia, nếu con thiệt tình thích Thu tiểu thư, ta sẽ đi giúp con cầu hôn!”
Tống Phúc Tin sửng sốt: "Nương, nương thật sự nguyện ý cho con cưới Thu Mâu Mâu?”
“Ta đã nói rồi, chỉ cần con thích, đối phương là thân phận gì ta cũng đáp ứng, bởi vì đó là người sinh hoạt cùng con, không phải sinh hoạt cùng ta!” Tống Đoàn Viên nói, "Con tuy rằng là con trai ta, nhưng cũng là một người độc lập, con có quyền lựa chọn của chính mình!”
Tống Phúc Tin ngẩn ra, hắn nghe Tống Đoàn Viên nói, tựa hồ có chút cảm xúc.
Tống Đoàn Viên xoay người tính toán rời đi.
“Nương, kỳ thật con không muốn nương tiếp xúc cùng Kỷ công tử, không phải bởi vì sợ đồn đãi vớ vẩn, con là sợ nương bị tổn thương!” Tống Phúc Tin đột nhiên nói.
Tống Đoàn Viên sửng sốt, ngoái đầu nhìn lại: "Đồn đãi vớ vẩn gì?”
Tống Phúc Tin cắn cắn môi, thấp giọng nói: "Hiện giờ trong triều có một ít cách nói, nói danh hiệu huyện chúa của nương, là Kỷ công tử xin cho nương, Kỷ công tử cùng nương…… Nương, con cũng thực thích Kỷ công tử, nhưng thân phận của nương và Kỷ công tử chênh lệch thật sự lớn, Kỷ công tử là một nam nhân, nương là một nữ nhân, đến lúc đó thương tổn của nương sẽ lớn hơn!”