“Dù sao, mặc kệ có nhận lại nhau hay không, hắn đều gọi ta một tiếng tỷ tỷ!” Giang Long cười nói, "Lòng ta thập phần cảm kích phu nhân!”
Thẩm Lận nghĩ nghĩ, cũng liền gật gật đầu.
Nhị Nhân thất hồn lạc phách về đến nhà, vừa lúc nhìn thấy Tống Đại Cát đưa Chu Tế Tân ra cửa.
Mấy ngày nay, Nhị Nhân đều núp ở phía sau viện luyện công, không có cùng Tống Đại Cát nói chuyện, lúc này nhìn thấy bộ dáng Tống Đại Cát mỉm cười ngọt ngào, hắn cảm thấy chính mình chính là một sự chê cười.
Không có khí khái của hậu nhân danh môn, cũng không có vận mệnh thợ săn bình thường, chẳng làm nên trò trống gì!
Nhị Nhân ủ rũ cụp đuôi xoay người muốn đi.
“Nhị Nhân!” Tống Đại Cát hô Nhị Nhân một tiếng.
Nhị Nhân đứng lại, lại không có quay đầu.
Tống Đại Cát tiến lên hỏi: "Huynh hôm nay đã đi đâu vậy? Muội tìm huynh đã lâu!”
Nhị Nhân tiếp tục đứng yên không nói chuyện.
“Tế Tân nói chàng nhận thức một tiêu cục, hiện tại đang tuyển tiêu sư, muội thấy huynh mấy ngày nay luôn là canh năm dậy canh ba ngủ, vất vả luyện võ như vậy, cho nên liền nghĩ, nếu huynh thích, huynh có thể đi làm tiêu sư!” Tống Đại Cát nói.
Nhị Nhân ngoái đầu lại nhìn Tống Đại Cát một cái: "Ở trong lòng muội, ta cũng chỉ xứng làm một tiêu sư thôi sao?”
Tống Đại Cát sửng sốt, nhìn thần sắc Nhị Nhân có chút buồn bực, nói: "Không phải, muội tưởng rằng huynh sẽ thích……”
“Ta luyện võ vì muốn làm tiêu sư? Chẳng lẽ không thể làm Võ Trạng Nguyên, làm Đại tướng quân sao?” Nhị Nhân truy vấn.
Tống Đại Cát lập tức không còn lời nào để nói.
“Ta biết muội coi thường ta, ở trong lòng muội ta còn không bằng người đại phu lớn tuổi kia, nhưng ta nói cho muội biết, hôm nay nếu không phải có người ngăn cản ta, ta đã là Trạng Nguyên……” Nhị Nhân la lớn.
“Ta không phải coi thường huynh!” Tống Đại Cát đột nhiên nói, ngắt lời Nhị Nhân, "Nhị Nhân, giữa người với người là yêu cầu duyên phận, mặc kệ là ác duyên hay là thiện duyên. Đã trải qua nhiều như vậy, ta muốn chính là một nam nhân ổn trọng, rất tốt với ta, mà không phải kiểu tiểu tử trẻ tuổi như huynh, vừa gặp một chút sự tình liền tức muốn hộc máu, cuồng loạn. Nhị Nhân, huynh cũng có ưu điểm của chính huynh, tương lai sẽ gặp được nữ nhân càng tốt hơn thích huynh!”
Khóe môi Nhị Nhân run rẩy một chút, vốn dĩ lòng tràn đầy ủy khuất, ở trong nháy mắt này lại đột nhiên phảng phất như được phóng thích, lập tức ôm đầu ngồi bệt mông xuống mặt đất.
Tống Đại Cát cũng ngồi xổm xuống, đỡ đỡ bả vai Nhị Nhân, "Là muội không xứng với huynh……”
Nhị Nhân đẩy Tống Đại Cát ra: "Ta không cần muội nói lời hay!”
Nhị Nhân nói xong, từ trên mặt đất bò dậy vào sân.
Tống Đoàn Viên đuổi tới bên ngoài tỷ thí, vừa lúc nhìn thấy Nhị Nhân bị người nâng ra tới, nàng đang muốn tiến lên, liền nghe được những lời của Giang Long.
Tống Đoàn Viên thật lâu cũng chưa có thể hoàn hồn, Nhị Nhân thế nhưng là người của gia tộc thần tiễn Đại tướng quân Thanh quốc? Nghe ý tứ của Giang Long, còn là người rất lợi hại, vậy ngôi mộ mà hắn trông……
Tống Đoàn Viên sờ sờ ngón tay của chính mình, liền cảm thấy ngón tay nóng đến hoảng.
Chiếc nhẫn kia sẽ không có ý nghĩa đặc thù chứ?
Sau khi Nhị Nhân rời đi, Giang Long và Thẩm Lận cũng rời đi, tựa hồ là đi tìm Nhị Nhân.
Tống Đoàn Viên đang muốn xoay người rời đi, liền thấy Kỷ Trường An và Trình Vương từ sân tỷ thí ra tới.
Bởi vì sự tình ý chỉ của Thái Hậu, Tống Đoàn Viên đi tìm Kỷ Trường An vài lần, lại không có tìm được hắn, hiện giờ nhìn thấy, Tống Đoàn Viên cũng định chờ một chút, chờ Trình Vương rời đi, nàng sẽ đi lên trước.
Trình Vương nói mấy câu với Kỷ Trường An, sau đó cũng trở về nhìn võ đài.
Kỷ Trường An vừa mới lên xe ngựa, một thân ảnh màu tím liền xông đến.
Kỷ Trường An sửng sốt một chút, nhìn Tống Đoàn Viên.