Tống Đoàn Viên nói, vỗ vỗ bả vai Nhị Nhân, "Nếu con muốn khảo Võ Trạng Nguyên, ba năm sau có thể đi thi lại, lần này coi như rèn luyện, rốt cuộc thần tiễn chân chính, dù có thay đổi cung tiễn, cũng có thể bách phát bách trúng, trong lòng có mũi tên, thắng qua bất luận cung thần thần tiễn gì!”
Nhị Nhân ngước mắt: "Nghĩa mẫu, nghĩa mẫu bảo con tiếp tục thi sao?”
“Nếu con muốn thi vậy tiếp tục thi đi, nếu ông nội con không có nói cho con hết thảy về thần tiễn gia tộc, chính là hy vọng con làm một người thường, thần tiễn gia tộc đến lứa của ông nội con liền không còn tồn tại nữa, con là Nhị Nhân, là một người hoàn toàn mới!”
Nhị Nhân nắm chặt ngón tay, "Con đi thi Võ Trạng Nguyên của vương triều Thiên Cơ, không phải là quên nguồn, quên gốc ư?”
“Đương nhiên không phải, con chỉ là Nhị Nhân, Nhị Nhân ở Tống gia thôn!” Tống Đoàn Viên nắm chặt bờ vai của hắn.
Nhị Nhân gật gật đầu: "Vâng, ba năm sau con sẽ thi lại!”
Tống Đoàn Viên cười cười: "Tốt lắm, ta chờ tin tức tốt của con!”
Nhị Nhân rốt cuộc phấn chấn lên, khập khiễng trở về phòng.
Tống Đoàn Viên thở dài, có lẽ đây mới là điều Nhị Cột muốn nhìn đến, Nhị Nhân sống cuộc đời của chính hắn.
Tại Kỷ gia, Giang Long hướng Kỷ Trường An nói đối thoại giữa Tống Đoàn Viên và Nhị Nhân.
“Nàng thật sự nói như vậy?” Kỷ Trường An hỏi.
Giang Long gật đầu, "Nhị Nhân đã quyết định ba năm sau sẽ tiếp tục thi Võ Trạng Nguyên!”
Sầu lo vẫn luôn quanh quẩn ở trong lòng Kỷ Trường An lập tức liền tiêu trừ.
Có lẽ, ngày nào đó Tống Đoàn Viên sẽ biết thân phận của mình chính, nàng cũng có thể nhảy ra khỏi trách nhiệm này, nghĩa vụ, thân phận, có thể sống sinh hoạt của chính mình!
Tâm tình của Kỷ Trường An lập tức sung sướng lên, nói: "Ngươi mau trở về đi thôi, miễn cho chậm trễ sự tình của Tống gia!”
Giang Long chạy nhanh đáp lời, đi được hai bước lại lui về, "Công tử, thân phận của Nhị Nhân không bị bại lộ chứ?”
Kỷ Trường An nói: "Tạm thời còn chưa có!”
Giang Long sửng sốt: "Tạm thời chưa có là có ý gì?”
Kỷ Trường An nói sự tình vừa mới phát sinh ở trong sân tỷ thí.
Giang Long nắm chặt ngón tay.
Kỷ Trường An liếc mắt nhìn Giang Long một cái: "Ngươi thực quan tâm hắn?”
Giang Long chạy nhanh cúi đầu nói: "Công tử, thần tiễn tướng quân đối với nhà của nô tỳ có ân!”
“Yên tâm, rốt cuộc cũng là hậu đại của gia tộc trung liệt, bản công tử sẽ tận lực giữ được hắn! Nhưng ngươi cũng phải nhìn hắn một chút, cũng không thể lại khiến hắn có sơ suất gì!” Kỷ Trường An nói.
Giang Long lập tức gật đầu: "Công tử yên tâm, ta nhất định sẽ nhìn chặt Nhị Nhân, tuyệt đối sẽ không để cho hắn lại gây ra hoạ gì!”
Kỷ Trường An gật gật đầu.
Giang Long từ Kỷ gia ra tới, vội vã trở về Tống gia.
Đêm tối trong viện, Nhị Nhân đang luyện công, hôm nay tựa hồ phá lệ khắc khổ.
Giang Long tiến lên, ngồi ở một bên nhìn.
“Sư phụ, sư phụ nhìn đồ đệ một cái, đồ đệ luyện như thế nào?” Nhị Nhân hỏi Giang Long.
Giang Long lập tức đứng dậy, sửa đúng cho Nhị Nhân!
Nhị Nhân tiếp tục luyện tập, suốt hai canh giờ.
Giang Long nhìn thấy đã canh ba, cũng hỏi lại: "Còn không nghỉ ngơi sao?”
Nhị Nhân cười cười: "Không có việc gì, đồ đệ luyện thêm một canh giờ nữa!”
Giang Long thở dài trong lòng, tiến lên đứng ở bên cạnh Nhị Nhân.
Nhị Nhân liếc mắt nhìn Giang Long một cái, "Sư phụ làm gì vậy?”
“Ta cùng luyện với ngươi, ta là sư phụ ngươi, tự nhiên muốn bồi ngươi!” Giang Long nói.
Nhị Nhân trong lòng ấm áp, chuyển mắt, liền thấy dưới ánh trăng, khuôn mặt Giang Long lộ vẻ kiên nghị, thế nhưng thật mê người.