Mộ Vân Điệp sâu kín thở dài, gật gật đầu.
Tống Đoàn Viên dùng 300 văn mua dược liệu, chuẩn bị trở về làm đơn thuốc, 300 văn khác, đi mua một ít bột mì, còn có trứng gà và hai cân thịt lợn.
Hàng bán thịt còn có một bộ xương lợn chưa có bán được, Tống Đoàn Viên cũng mua, thuận đường lại mua sáu con gà nhỏ.
Tống Đoàn Viên mướn xe của Ngưu đại bá, dọn hết đồ lên, khi đi qua hiệu sách, còn đi vào chọn một bộ đồ dùng học tập.
Khoảng cách đến ngày thư viện Chín khai giảng đang đến gần, cũng nên đặt mua một ít đồ dùng học tập cho Phúc Truyền.
Bên cạnh hiệu sách là một cửa hàng trang phục, trước đó Tống Đoàn Viên chỉ mua vải dệt cho Tống Song Hỉ và Vương Ngọc Lan, không có mua cho chính mình, hôm nay nghĩ đến vị Mộ tiểu thư kia, hơi thở thanh xuân trên người làm Tống Đoàn Viên hâm mộ.
Tống Đoàn Viên nói một tiếng cùng Ngưu đại bá, đặt đồ dùng học tập xuống, liền đi vào cửa hàng.
“Ai nha, vị phu nhân này, không biết ngài cần cái gì?” Chưởng quầy chính là một vị nữ nhân hơn ba mươi tuổi, nhiệt tình đi lên đón.
Tống Đoàn Viên nhìn thoáng qua, chỉ chỉ một kiện quần áo màu xanh lơ treo ở trên tường hỏi: “Bộ này bao nhiêu tiền?”
Chưởng quầy lập tức nói: “Ánh mắt của phu nhân thật tốt, đây chính là bộ quần áo của phường thêu, giá chỉ 500 văn!”
Tống Đoàn Viên cười nói: “Nếu giá của bộ quần áo này thật sự như vậy, chưởng quầy sẽ không treo ở đây!”
Tống Đoàn Viên làm bộ phải đi.
Chưởng quầy chạy nhanh tiến lên ngăn lại: “Ngươi này, giá cả không thích hợp chúng ta có thể thương lượng, sao đi như vậy, thấy ngươi thiệt tình muốn mua, ta cũng muốn có một khách hàng như ngươi, 200 văn đi, như thế nào?”
Tống Đoàn Viên cười cười: “50!”
Chưởng quầy sửng sốt, lập tức nói: “Giá này đến vải cũng không mua được, càng đừng nói tiền công thêu!”
Tống Đoàn Viên xoay người chuẩn bị đi.
Chưởng quầy bất đắc dĩ nói: “Tính tính, cho ngươi đi! Kỳ thật ta cũng không lừa ngươi, đây là sản phẩm của Tú Hòa cô nương ở phường thêu, trước kia giá trị thật sự là 500 văn, nhưng từ sau khi Tú Hòa cô nương bị vị hôn phu bỏ, nữ tử trong thị trấn đều ghét bỏ xiêm y do Tú Hòa cô nương làm ra đen đủi, không chịu mặc!”
Tống Đoàn Viên cười cười, không để ý tới oán giận của chưởng quầy, đi vào mặc thử một chút.
Mấy ngày nay hiệu quả giảm béo không tồi, trên mặt tuy rằng vẫn còn có chút phúng phính, nhưng bụng đã gầy một vòng lớn, mặc bộ váy màu tím nhạt kia vào thập phần đẹp.
“Ai nha, giống như đặt làm riêng cho phu nhân vậy!” Chưởng quầy nói: “Nói ra kể cũng trùng hợp, cô nương Tú Hòa này chưa từng làm loại xiêm y dài rộng kiểu này bao giờ, không biết vì sao, thế nhưng lại làm một đám, kết quả lại gặp phải chuyện này, liền rất khó bán đi!”
Ở trong tiếng lải nhải của chưởng quầy, Tống Đoàn Viên thanh toán tiền, trực tiếp mặc trang phục mới đi ra cửa.
Chưởng quầy nhìn đỏ mắt, xoay người gọi tiểu nhị: “Xiêm y này còn không? Ta cũng muốn giữ lại cho mình một bộ!”
Ngưu đại bá đang chờ, nhìn thấy một vị phụ nhân dáng người đẫy đà đi đến gần, hắn chạy nhanh đứng dậy, ngẩn ra một lúc mới nhận ra là Tống Đoàn Viên.
“Nương tử Tống gia, thiếu chút nữa không nhận ra được!” Ngưu đại bá nói, bảo Tống Đoàn Viên lên xe bò.
Ở cửa thị trấn, gặp đám người thím Gì.
“Tống đại nương, ngươi đây là càng ngày càng trẻ ra!” Thím Gì hâm mộ nhìn Tống Đoàn Viên: “Tống đại nương gả cho Tống tú tài chính là hưởng phúc, đều đã là nương của năm người con, làm bà nội, sắc mặt vẫn tốt như vậy, đôi tay vẫn non mềm như vậy, giống nương tử mới cưới!”
Thím Gì nói xong, lại hỏi một câu: “Tống đại nương, ngươi đây là tính toán tái giá sao?”