Ba ngày sau, Thái Hậu đột nhiên hồi cung, từ bên trong lãnh cung ôm ra một đứa trẻ hơi thở thoi thóp.
Nghe đồn một đêm kia, Thái Hậu mắng cho Thiên Cơ hoàng đế máu chó phun đầu.
Rất nhanh, Thiên Cơ hoàng đế hạ chỉ, ban cho đứa bé kia Thiên Phong Hoa, được một cái phong hào Hoa Vương.
Nhưng Hoa vương vẫn ở bên trong lãnh cung, chỉ là bên người nhiều thêm một thị vệ lớn hơn hắn năm sáu tuổi, chiếu cố cuộc sống hàng ngày của hắn, dạy hắn võ công.
Chút việc này của Hoàng gia, không đủ để truyền tới lỗ tai huyện chúa nho nhỏ Tống Đoàn Viên, Tống Đoàn Viên nhiều ngày nay vội vàng sự tình truyền gián của Tống Phúc Tin, thuận tiện chuẩn bị giải phẫu cho Xu Nhã Lam.
Tống Đoàn Viên ban đầu còn lo lắng không thể hoàn thành truyền gián vào hôm sau, không nghĩ tới sáng sớm Tống Phúc Tin đã trở lại.
Tống Đoàn Viên không rảnh lo hỏi nhiều, chạy nhanh mang theo Tống Phúc Tin đi Thu gia.
Thu gia cũng không nói thêm gì, sau khi trao đổi thiếp canh, dùng bữa, cũng liền trở về.
Lần này truyền gián, Tống Đoàn Viên kiến thức cái gì là người có khí thế, có Kỷ mụ mụ ở đây, Tống gia bên này chuẩn bị hết thảy đều thực thỏa đáng, Thu gia không có bới ra được nửa điểm tật xấu.
Tống Đoàn Viên tự mình cầm năm mươi lượng bạc đưa cho Kỷ mụ mụ.
Kỷ mụ mụ từ chối nói: "Nhiều năm như vậy, đứa nhỏ Thập Nhất này lần đầu tiên muốn lão nô làm chút chuyện, lão nô cao hứng còn không kịp, muốn tiền thưởng gì chứ?”
“Đây cũng coi như là tiền mừng, hôm nay truyền gián, vốn dĩ bởi vì một chút sự tình trong nhà, đang sứt đầu mẻ trán, nhờ có Kỷ mụ mụ ở đây nên hết thảy đều thực thuận lợi, cảm kích trong lòng ta cũng không phải năm mươi lượng bạc có thể biểu đạt, Kỷ mụ mụ hãy nhận lấy đi!” Tống Đoàn Viên đối với Kỷ mụ mụ là thiệt tình thực lòng cảm tạ.
Kỷ mụ mụ cười nói: "Vậy chờ sau khi nhị công tử thành thân xong lại cho lão nô!”
Tống Đoàn Viên chỉ đành thu hồi tới, còn nói thêm: "Kỷ mụ mụ, ngài không cần tự xưng lão nô, ngài là tới giúp chúng ta, bọn nhỏ hẳn là tôn xưng ngài một tiếng lão mụ mụ, không cần kêu bọn họ là công tử, tiểu thư, nhà của chúng ta không có nhiều quy củ như vậy!”
Kỷ mụ mụ nói: "Trước kia phu nhân ở nông thôn, tự nhiên không cần nhiều quy củ như vậy, hiện giờ phu nhân là huyện chúa, nhị công tử là Trạng Nguyên gia, lại cưới con gái của hộ Quốc công phủ, quy củ trong phủ là không thể loạn!”
Tống Đoàn Viên chỉ phải đáp lời, sau khi trở về liền phân phó Đại Cát, Song Hỉ còn có Giang Long, Vương Ngọc Lan, mấy ngày tới phải đi theo Kỷ mụ mụ học hỏi quy củ, nếu nàng không có việc gì, cũng đi theo học, tuy nói nàng tính toán sau này sẽ trở về trấn Thanh Sơn, nhưng biết chút quy củ, tổng so với không biết vẫn mạnh hơn.
Trong phòng, Tống Phúc Tin vẫn luôn chờ Tống Đoàn Viên tiến đến.
Chờ Tống Đoàn Viên vào cửa, Tống Phúc Tin vội vàng tiến lên nói: "Nương, nương nghe con giải thích, sách sử kia……”
“Con không cần phải nói, ta biết con là bị oan uổng!” Tống Đoàn Viên nói.
Tống Phúc Tin sửng sốt: "Nương tin tưởng con
“Con luôn luôn làm việc cẩn thận, đối với thư tịch gì đó thập phần yêu quý, đừng nói đó là sách sử, chính là sách trong phòng con, đều bảo hộ rất khá, sao có thể tùy ý phá hư sách sử được!” Tống Đoàn Viên nói, "Nhưng chuyện này, con có thể nhớ lại là đã phát sinh như thế nào không?”
Tống Phúc Tin gật đầu: "Hai ngày bị nhốt lại kia, con cẩn thận hồi ức một chút, lúc ấy tu soạn sách sử chỉ có ba người chúng con, ngoại trừ con còn có Lục Kiều Ân, Thu Ngọc Thừa, lúc ấy con có đi ra ngoài một chuyến, khi trở về hai người bọn họ đều không ở trong, sách cũng bị tổn hại, con tiến lên xem xét, lại vừa lúc gặp được Lương Vương tiến đến, tựa hồ là quá mức trùng hợp!”
“Vậy Lục Kiều Ân và Thu Ngọc Thừa lúc ấy đang ở nơi nào?” Tống Đoàn Viên hỏi.