Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn một cái, không có trách cứ Tống Phúc Tin, lại nói một câu cảm ơn.
Tống Phúc Tin sửng sốt một chút, cười cười, nghĩ nghĩ vẫn quyết định đi vào trong phòng đọc sách.
Hắn phát hiện đọc sách thích hợp với hắn hơn.
Ở dưới sự bận rộn của người một nhà, sắc trời còn chưa tối cơm đã nấu xong.
Tống Đoàn Viên cắt nhỏ hành lá, đặt ở đáy chén, một hai ba ba bốn năm sáu chiếc chén xếp hàng, canh xương lợn trắng trắng thơm nồng được múc vào từng chén.
Hành thái xanh biếc rất nhanh liền nổi lên, mang theo mùi thơm.
Vương Ngọc Lan bưng bánh rán lên.
Tống Song Hỉ bưng một ít đồ ăn tiến lên, không biết ăn như thế nào, không nhịn được hỏi: “Nương, đây là món gì, sao mùi hương lạ vậy?”
Tống Đoàn Viên quay đầu liếc mắt nhìn một cái, là hương xuân, ngày ấy thời điểm lên núi phát hiện một cây hương xuân lớn, Tống Song Hỉ hái về, bởi vì đêm qua không ở nhà, người trong nhà không biết ăn, nên vẫn luôn để đó.
“Đây là hương xuân, ăn rất ngon!” Tống Đoàn Viên cắt hương xuân, một chút hương tỏi, lại đổ một chút dầu mè và dấm, bưng lên.
“Nương, dược liệu kia bán rất khá sao?” Tống Phúc Truyền không nhịn được hỏi.
Tống Phúc Tin cũng ngẩng đầu nhìn Tống Đoàn Viên: “Nương biết làm dược liệu sao?”
“Tùy tiện làm một chút!” Tống Đoàn Viên nói: “May mắn dầu cây sơn chu và bò cạp giá không tồi!”
Tống Đoàn Viên cúi đầu uống một ngụm canh xương hầm nồng đậm, vừa lòng thở dài một hơi.
Giảm cân gần một tháng, có thể uống miếng nước canh, thật muốn khóc!
Nhưng chỉ có thể uống mấy miếng, bằng không xiêm y mới mua sợ là không mặc vừa nữa.
Tống Phúc Tin tiếp tục chống đỡ lỗ tai, muốn hỏi thăm bán bao nhiêu tiền.
Tống Đoàn Viên cố ý không nói, chậm rì rì uống canh.
Tống Phúc Quý cũng uống một ngụm canh, hồi lâu cũng chưa nói ra lời.
Sao trước đây hắn không biết xương dùng để nấu canh lại uống ngon như vậy?
“Ngọc Lan, con uống nhiều một chút, đã sớm nên làm cho con, nhưng trước đó xài hết tiền, không có tiền để mua!” Tống Đoàn Viên nói.
Nàng vừa nói xong, Vương Ngọc Lan liền nhớ lại bột mì trắng và thịt bị nương nàng lấy đi.
Vương Ngọc Lan thấp giọng nói: “Nương, đều là nương con không tốt, lấy mất thịt và mì của nhà ta ……”
“Đã nói đó là Phúc Quý hiếu kính nương của con!” Tống Đoàn Viên nói: “Thịt và bột mì có thể không cần, nhưng áo khoác thì phải lấy về, chiếc áo kia do Song Hỉ may từng đường kim mũi chỉ!”
Vương Ngọc Lan vội vàng ngẩng đầu: “Ngày mai con sẽ về nhà……”
“Không cần, ngày ấy ta đã đi đến nhà con lấy về tới, cũng nói rõ với nương của con, về sau nàng sẽ không lại đến đây nói lời không nên nói nữa, con hãy cùng lão đại sinh hoạt cho tốt!” Tống Đoàn Viên do dự một chút: “Về phần Tới Đệ, ta sẽ nghĩ biện pháp mang đứa nhỏ về!”
Đôi đũa trong tay Vương Ngọc Lan lạch cạch một tiếng dừng ở trên bàn: “Nương, nương nói muốn tìm Tới Đệ trở về?”
“Đều là người Tống gia, tự nhiên muốn đầy đủ ở bên nhau!” Tống Đoàn Viên nói.
Vương Ngọc Lan sau đó mới dám tin tưởng Tống Đoàn Viên đã thật sự biến tốt, đôi mắt lập tức ươn ướt.
“Đang yên đang lành, con gái vừa mới đủ tháng, khóc cái gì, cẩn thận khóc nhiều mắt sẽ bị mù!” Tống Đoàn Viên nói.
Vương Ngọc Lan vội vàng lau nước mắt.
“Cục cục!” Đột nhiên, có âm thanh từ bên ngoài truyền tới.
Tống Tiếu Tiếu sửng sốt, buông đôi đũa xuống chạy ra phía ngoài: “Gà, là gà con!”
Tống Đoàn Viên nhìn bộ dáng vui sướng của Tiếu Tiếu, không nhịn được cười nói: “vẫn không giấu diếm được cháu, vốn dĩ tính toán ngày mai sinh nhật cháu mới đưa cho cháu, xem như quà sinh nhật!”