Không cần Tống Phúc Tin đi tìm, tự nhiên đã có người đi tìm Kỷ Trường An.
Hách Ly Cung một chân đá văng cửa phòng Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An đang ở trong phòng đọc sách, hơi hơi nhíu mày, ngước mắt nhìn Hách Ly Cung một cái.
Phía sau, Thẩm Lận liền phải tiến lên.
"Ngươi đi xuống trước đi!" Kỷ Trường An phân phó Thẩm Lận.
Thẩm Lận chỉ đành lui ra, trước khi đi còn không quên trừng Hách Ly Cung một cái.
Hách Ly Cung tiến đến ngồi xuống trước mặt Kỷ Trường An, không vui mà nhìn hắn, "Kỷ công tử, a không phải, hẳn là Xu phò mã mới đúng!"
Kỷ Trường An nhàn nhạt ngước mắt: "Ngươi cũng nghe nói? Tin tức này truyền ra thật nhanh!"
"Phú thương thứ nhất thiên hạ đại danh đỉnh đỉnh Kỷ Thập Nhất trở thành rể hiền Xu quốc, ngay cả Lương Vương và Trình vương cũng thấy hổ thẹn không bằng, sự tình hiếm lạ như vậy, có thể không truyền nhanh sao?" Hách Ly Cung không vui nhìn chằm chằm Kỷ Trường An, "Một khi đã như vậy, ta đây cưới Tống Đoàn Viên, ngươi không ý kiến đi?"
Kỷ Trường An nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hách Ly Cung một cái: "Có!"
Hách Ly Cung tức giận đến không được: "Ngươi còn muốn ăn trong chén nhìn trong nồi sao?"
Kỷ Trường An nhàn nhạt nói: "Xu Nhã Lam chỉ là muốn khơi mào phân tranh giữa ta, Lương Vương và Trình Vương, muốn tan rã vương triều Thiên Cơ mà thôi, ngươi cho rằng nàng thật sự thích bản công tử? Lui một vạn bước mà nói, nàng thích bản công tử, bản công tử cũng không thích nàng!"
Hách Ly Cung cười lạnh một tiếng: "Ngươi thật vênh váo! Chỉ là hiện tại sự tình Xu Sắt - thái tử Xu quốc, vẫn luôn không có định luận, mà vận mệnh đất nước bị Xu quốc ép sát, Hoàng Thượng còn ước gì Xu Nhã Lam liên hôn với vương triều Thiên Cơ, nếu nàng không nhìn trúng Lương Vương, Trình Vương, chỉ nhìn trúng ngươi, nghĩ đến Hoàng Thượng nhất định sẽ thành toàn cho nàng!"
Kỷ Trường An ngước mắt cười lạnh: "Ngươi cảm thấy Hoàng Thượng sẽ hy vọng Kỷ gia ta dẫn tài phú ra ngoài sao? Dù cho Hoàng Thượng không thèm để ý Kỷ gia phú khả địch quốc, ta còn có một chiêu khác!"
"Chiêu gì?" Hách Ly Cung sửng sốt, hỏi.
"Ngươi chỉ lo nhớ kỹ, ta ngoại trừ Tống Đoàn Viên ai cũng không cưới là được, cho nên ngươi từ đâu tới đây thì về lại nơi đó đi!" Kỷ Trường An nhàn nhạt nói.
Hách Ly Cung ngẩn ra, nhìn ánh mắt kiên định của Kỷ Trường An, trong lòng không nhịn được có chút chấn động.
Nếu hắn có một nửa kiên định của Kỷ Trường An, cũng sẽ không chịu đủ đau khổ tưởng niệm cho đến bây giờ, lại chỉ có thể vui cười nói ra tưởng niệm của chính mình!
"Trong lòng ngươi hiểu rõ, trong lòng Tống Đoàn Viên có hiểu rõ không?" Hách Ly Cung do dự một chút nói, "Ta nghe Chu sư thúc nói, Tống Đoàn Viên tựa hồ là bị bệnh, có phải liên quan đến chuyện này của ngươi hay không?"
Kỷ Trường An sửng sốt, tin tức hôm nay mới truyền ra, Tống Đoàn Viên cũng biết?
Xem ra Xu Nhã Lam thật tận hết sức lực tuyên truyền việc hôn nhân này!
"Ta sẽ tự giải quyết, ngươi làm tốt sự tình của chính mình đi!" Kỷ Trường An nói, "Ngươi đừng quên việc đã đáp ứng ta!"
Hách Ly Cung gật gật đầu: "Yên tâm, ta sẽ thay ngươi nhìn Hách lão nhân!"
Kỷ Trường An gật đầu.
Chạng vạng ăn cơm, Tống Đại Cát thật cẩn thận mà gắp đồ ăn cho Tống Đoàn Viên, "Nương, ăn nhiều một chút, nương xem nương lại gầy rồi!"
Tống Phúc Tin cũng nói: "Đúng vậy, nương, từ sau khi cha qua đời, nương gầy đến lợi hại, là chúng con bất hiếu!"
Tống Đoàn Viên cười cười: "Gầy đẹp hơn!"
Tống Đại Cát và Tống Phúc Tin liếc mắt nhìn nhau, gầy lại có dùng được gì, chênh lệch giữa nương và Kỷ công tử hiển hiện ở nơi đó!
"Nương, con có lời muốn nói cùng nương!" Tống Phúc Tin đột nhiên nói.
Tống Đại Cát âm thầm lôi kéo vạt áo Tống Phúc Tin, Tống Phúc Tin lại không có để ý.
Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn Tống Phúc Tin một cái: "Con nói đi!"
Tống Phúc Tin trịnh trọng nói: "Nương, con muốn đơn độc nói cùng nương!"