Tống Đại Cát kéo lấy vạt áo Tống Phúc Tin: "Đệ tính toán nói cho nương chuyện Kỷ công tử muốn thành thân sao?"
Tống Phúc Tin nghĩ nghĩ: "Không nói thì có thể làm sao bây giờ?"
"Nhưng như vậy nương không phải sẽ cảm thấy xấu hổ sao?" Tống Đại Cát vẫn cảm thấy không thỏa đáng.
Tống Phúc Tin suy ngẫm cũng đúng, như vậy, nương hắn chẳng phải sẽ biết hắn và Tống Đại Cát biết tâm tư của nương?
Lần trước, Tống Đoàn Viên đã hung hăng giáo huấn hắn.
"Đệ có biện pháp khác!" Tống Phúc Tin nói, vào cửa.
Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn Tống Phúc Tin một cái: "Vì sao lại bảo Tiếu Tiếu không uống dược, giữ ta không ra cửa, bên ngoài đã phát sinh sự tình gì?"
Tống Phúc Tin vội nói: "Nương, là có chút việc, con sợ nương sốt ruột, cho nên liền nghĩ đợi chuyện này đi qua lại nói!"
Tống Đoàn Viên vừa nghe vậy càng thêm sốt ruột: "Rốt cuộc làm sao vậy?"
Tống Phúc Tin thấp giọng nói: "Lương Vương phục chức, nhưng chỉ là một bộ phận, gần đây cạnh tranh giữa Lương Vương và Trình Vương càng thêm kịch liệt, bọn họ đều chạy tới xum xoe Xu công chúa, nương ở bên kia không có phương tiện, con sợ nương không chịu nổi Xu công chúa bên kia phân phó, còn muốn đến, cho nên liền nghĩ đến biện pháp này , tạm thời làm nương ở trong nhà."
Tống Đoàn Viên nhíu mày, nói vậy, Lương Vương và Trình Vương tranh lên, nàng ở chỗ Xu công chúa bên kia, nếu gặp phải, cũng thật sự phiền toái.
Tống Đại Cát trộm nhìn thoáng qua Tống Phúc Tin, quả thật là đọc sách tốt, biên soạn lời nói dối cũng không có kẽ hở.
"Chuyện này con trực tiếp nói với ta là được, vì sao lại khiến Tiếu Tiếu bị bệnh?" Tống Đoàn Viên lại nhìn về phía Tống Tiếu Tiếu, "Bệnh này phát sinh như thế nào?"
Tống Phúc Tin cũng nhìn về phía Tống Tiếu Tiếu.
Tống Tiếu Tiếu vội vàng xua tay: "Thật là chính cháu nóng lên, cháu cũng muốn bà nội ở bên cháu, cho nên cố ý không uống dược mà thôi!"
Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn Tống Tiếu Tiếu một cái, Tống Tiếu Tiếu chớp mắt to, phảng phất liều mạng làm Tống Đoàn Viên tin tưởng.
Vương Ngọc Lan vẫn cúi đầu.
"Được rồi, chuyện này liền cho qua đi!" Tống Đoàn Viên nói, xoay người đi ra ngoài, "Ta đi đun dược cho Tiếu Tiếu, lần này phải uống hết, cũng không thể lại phun ra!"
Tống Tiếu Tiếu vội vàng đáp lời.
Tống Đại Cát tiến đến trước mặt Tống Phúc Tin: "Đệ nói nương có tin không?"
Tống Phúc Tin lắc đầu: "Sợ là không có!"
"Vậy……" Tống Đại Cát có chút nhụt chí.
"Không có biện pháp, chúng ta đã tận lực!" Tống Phúc Tin thấp giọng nói.
Tống Đại Cát cũng thở dài, quay lại nói với Vương Ngọc Lan, "Đại tẩu, ủy khuất cho tẩu, còn bị ăn một cái tát!"
Vương Ngọc Lan vội vàng lắc đầu: "Chuyện này, nương cũng là đau lòng Tiếu Tiếu bị bệnh mới như vậy!"
Vương Ngọc Lan còn định hỏi thêm một câu, nhưng nghĩ nghĩ vẫn không hỏi nữa.
Buổi tối, Tống Phúc Quý trở về, nghe nói chuyện này, không nhịn được mắng Vương Ngọc Lan hồ đồ, "Ngươi không biết là sự tình gì sao cũng trộn lẫn vào? Còn không cho Tiếu Tiếu uống thuốc, vạn nhất chuyển thành bệnh nặng thì phải làm sao?"
Vương Ngọc Lan bất đắc dĩ nói: "Có Đại Cát mà, Đại Cát hiện giờ cũng biết khám bệnh, nhà chúng ta nhiều đại phu như vậy, Tiếu Tiếu còn có thể có việc gì?"
Tống Phúc Quý cuối cùng hỏi: "Lão nhị rốt cuộc vì sao không cho nương ra cửa?"
Vương Ngọc Lan lắc đầu.
Tống Đoàn Viên đã nhiều ngày không đi đến chỗ Xu công chúa, Xu công chúa vài lần phái người tới gọi, hiện giờ nhìn thấy Tiếu Tiếu không có việc gì, Tống Đoàn Viên cũng liền bớt thời giờ đi một chuyến.
Đến trạm dịch, Tống Đoàn Viên còn nhìn xe ngựa bên ngoài trạm dịch, sợ Lương Vương và Trình Vương ở đây.
Xe ngựa của hai vị Vương gia đều không có, nhưng lại có xe ngựa của Kỷ gia.