Tống Đoàn Viên cũng nói: "Trước khi thành thân không thể gặp mặt, cũng chỉ là một phong tục, Mâu Mâu biến thành như vậy ai cũng không muốn, nhưng ngươi oán trách Phúc Tin nhà ta, là trách oan, ta chỉ có thể nói ta sẽ tận lực trị liệu cho Mâu Mâu!"
Thu Kim Hồng lạnh mặt, vẫn luôn không nói chuyện.
Thu Trác Thị nhìn, đầy mặt ủy khuất, nhưng lại không dám nói gì.
Thu Mâu Mâu bị thương đầu, hơn nữa còn gãy xương, không thể tùy tiện di động, Tống Đoàn Viên muốn giữ Thu Mâu Mâu ở lại y quán để trị liệu, nhưng Thu Kim Hồng không chịu, cho nên Tống Đoàn Viên cũng chỉ có thể làm một bộ cáng đơn giản, cho người đỡ Thu Mâu Mâu lên trên cáng, nâng lên một chiếc xe ngựa to, trở về Thu gia.
Thu Kim Hồng mời Liễu Càn Khôn của Thái Y Viện đến xem bệnh, Liễu Càn Khôn nghe nói Tống Đoàn Viên đã khám, liền không chịu khám nữa, ngay cả mạch cũng không xem liền rời đi.
Thu Trác Thị thấy người của Thái Y Viện không chịu tiến đến, nước mắt lập tức liền rơi xuống: "Lão gia, vậy phải làm sao bây giờ? Liễu Càn Khôn còn xem như là người của viện sử trước kia, nếu hắn không chịu xem, vậy Hách viện sử nhất định cũng không chịu, nghe nói Hách viện sử là sư huynh của Tống Đoàn Viên!"
Thu Kim Hồng thấp giọng nói: "Ta đi tìm Trình Vương, Trình Vương tự nhiên có biện pháp! Tống gia kia ta đã sớm nói qua, không thể cùng bọn họ kết thân, ngươi không nghe không tin, hiện tại thì tốt chưa?"
Thu Trác Thị thấp giọng nói: "Ngọc Thừa đã nói, việc này không liên quan đến Tống Phúc Tin, chỉ là trùng hợp gặp!"
"Sao lại trùng hợp như vậy?" Thu Kim Hồng trầm giọng nói, "Hơn nữa, ta đã phái người đi hỏi qua phu xe ngựa và bà tử đi theo, con đường kia tuy rằng là đi cửa hàng trang phục, nhưng ban đầu phu xe ngựa không muốn đi con đường này, là Mâu Mâu một hai phải đi, sao lại trùng hợp như vậy, gặp được Tống Phúc Tin?"
Thu Trác Thị không dám nói tiếp nữa, Tống Phúc Tin trước kia, viện cớ tới gặp Thu Ngọc Thừa, xa xa mà gặp qua Thu Mâu Mâu vài lần, nàng có biết đến.
Chỉ là phong tục này không thể linh nghiệm như vậy đi?
"Xe ngựa đang yên ổn, sao lại bị lật?" Thu Trác Thị hỏi, "Lão gia, hiện giờ cũng không phải truy cứu trách nhiệm của Tống gia, nếu việc này nhấc lên quan hệ cùng Tống gia, thanh danh của Mâu Mâu chúng ta không phải càng khó nghe sao? Vẫn nên điều tra xem xe ngựa vì sao bị lật đi, đây là xe mới, phu xe ngựa cũng là người có kinh nghiệm, con đường cũng bằng phẳng, lại không phải đường núi, vì sao sẽ bị lật được?"
Thu Kim Hồng nhíu mày, hắn cũng thấy kỳ quặc, phu xe ngựa nói con ngựa đột nhiên bị sợ hãi, hiện giờ con ngựa đã ngã chết, hắn chỉ có thể tìm người tới nghiệm thi.
"Lão gia, người nghiệm thi ngựa tới!" Lúc này, có quản gia tiến đến bẩm báo.
Thu Kim Hồng chạy nhanh đi ra ngoài.
Thu Trác Thị không yên tâm, cũng đuổi theo.
Bên ngoài, một người mặc quần áo ngắn tiến lên hành lễ, thấp giọng nói: "Đồ ăn của ngựa bị bỏ thuốc, bụng ngựa phồng lên, tiêu hóa không được, nên mới bị phát cuồng!"
Thu Trác Thị vừa nghe vậy, không nhịn được nắm chặt tay.
Ở Thu gia, người hận mẹ con bọn họ cũng chỉ có Thu di nương, Thu di nương nhất định là nhìn thấy Thu Mâu Mâu gả cho một vị Trạng Nguyên lang cũng không tệ lắm, tâm lý âm u, muốn hại chết Thu Mâu Mâu.
Lần trước, Thu di nương hại nàng không sinh được đứa trẻ, bây giờ lại hại Thu Mâu Mâu!
Thu Trác Thị nhịn xuống xúc động, chờ Thu Kim Hồng xoay người trở về, trầm giọng hỏi: "Lão gia, nói như thế, cũng không trách Tống gia người ta được, là trong nhà chúng ta có kẻ gian khó phòng!"
Thu Kim Hồng trầm giọng nói: "Không có chứng cứ, ngươi không cần nói bừa!"