Ánh mắt Tống Phúc Tin tối sầm lại.
Trình Vương rất có hứng thú mà nhìn náo nhiệt, nhàn nhạt nói: "Tam ca, huynh không cần trêu Tống Trạng Nguyên, Tống Trạng Nguyên đọc đủ loại sách thánh hiền, tâm tư chính trực, không chịu nổi chọc ghẹo!"
Lương Vương ngoái đầu liếc mắt nhìn Trình Vương một cái: "Vậy ý ngươi là, bổn vương chỉ xứng trêu đùa thôn phu hương dã?"
Trình Vương nhàn nhạt nói: "Đây chính là tam ca nói!"
Lương Vương cười lạnh, rõ ràng rơi vào thế hạ phong, quăng ống tay áo tiến lên trước.
Lương Vương ngày thường điên điên khùng khùng đã quen, mọi người cũng không có coi những lời nói bậy nói bạ của Lương Vương là thật, tất cả đều né tránh, mời hai vị Vương gia cùng Kỷ Trường An vào tận bên trong cùng.
Tận bên trong cùng còn có một bàn, là lưu lại cho đám người Kỷ Trường An và Hách thần y, Hách thần y cũng liền tự động ra bên ngoài ngồi.
Lương Vương và Trình Vương ngồi xuống.
Những lời này đó, người khác không để trong lòng, Tống Đoàn Viên lại nghe xong mà kinh hãi.
Trong chốc lát canh giờ đón dâu tới, Tống Phúc Tin tiến đến đón dâu, Kỷ Trường An liền bồi Lương Vương, Trình Vương ngồi bên trong nói chuyện phiếm, rất nhanh bên ngoài liền vang lên âm thanh khua chiêng gõ trống.
Cỗ kiệu của Thu gia tới, Tống Phúc Tin ở trong tiếng chúc phúc của mọi người đá cửa kiệu.
Bên ngoài truyền đến tiếng hoan hô.
Lương Vương nhàn nhạt liếc mắt nhìn về phía bên ngoài một cái, đứng dậy: "Hai người các ngươi ngồi trước đi, bổn vương muốn đi ra ngoài nhìn náo nhiệt một cái!"
Trình Vương cũng đứng dậy nói: "Nếu muốn nhìn, vậy cùng nhau đi!"
Lương Vương chuyển mắt nhìn Trình Vương một cái: "Hoàng đệ từ khi nào lại thích náo nhiệt như vậy?"
Trình Vương cười ha hả nói: "Cơ hội xem người ta đón dâu cũng không nhiều lắm, nhìn một cái cũng tốt!"
Lương Vương và Trình Vương muốn đi ra ngoài, Kỷ Thập Nhất cũng chỉ đành đi ra ngoài theo.
Lương Vương và Trình Vương vừa đi ra, lập tức liền có người nhường vị trí ngắm nhìn thích hợp nhất.
Lúc này bà mối đang muốn Tống Phúc Tin cõng tân nương tử lên, nói là tân nương tử vào cửa không thể để chân chạm đất, nếu không sẽ không may mắn.
Tống Phúc Tin nhìn thoáng qua cánh tay Thu Mâu Mâu, biết nàng bị thương còn chưa có khỏi, hắn do dự một chút, tiến lên khom người, lập tức liền bế Thu Mâu Mâu lên.
Đừng nhìn Tống Phúc Tin mấy năm nay chỉ biết đọc sách, có vẻ thư sinh yếu đuối mong manh, cánh tay vẫn rất có lực, thế nhưng lập tức liền bế được Thu Mâu Mâu.
Mọi người lại lần nữa vang lên một mảnh tiếng hoan hô.
Thu Mâu Mâu sợ chính mình ngã xuống, liền gắt gao ôm lấy cánh tay Tống Phúc Tin, thậm chí cũng dán ở trên người Tống Phúc Tin.
Thần sắc Lương Vương lạnh băng nhìn, khóe môi lạnh lùng nhếch lên.
Tống Đoàn Viên tuy rằng mắt nhìn Tống Phúc Tin cưới nữ tử chính mình thích, trong lòng thực an ủi, nhưng bởi vì có Lương Vương ở đây, trong lòng bất an, không nhịn được chú ý Lương Vương nhiều hơn, vừa lúc trông thấy ánh mắt lạnh băng của Lương Vương.
Trong lòng Tống Đoàn Viên căng thẳng, chạy nhanh bảo Tống Phúc Quý tiến lên, thúc giục Tống Phúc Tin mau ôm Thu Mâu Mâu vào.
Tống Phúc Quý tiến lên thúc giục, giúp Tống Phúc Tin mở đường, rất nhanh Tống Phúc Tin đã ôm Thu Mâu Mâu vào cửa Tống gia.
Sau khi đứng ở bên trong đại đường, Tống Phúc Tin mới buông Thu Mâu Mâu xuống.
Giang Long chạy nhanh tiến lên, giao lụa đỏ cho Tống Phúc Tin và Thu Mâu Mâu.
Tống Đoàn Viên lần này một mình ngồi ở vị trí phụ mẫu.
Nhớ tới lần trước Tống Đại Cát thành thân, nàng và Kỷ Trường An đứng chung một chỗ, Tống Đoàn Viên còn có chút hoài niệm, nhưng hiện tại……