Lương Vương quấn lấy Kỷ Trường An uống rượu không dứt, Tống Đoàn Viên nhìn chướng mắt, liền bảo Điền Vượng Vượng hạ dược trong rượu.
Lương Vương uống lên, hơn nữa trước đó đã uống rất nhiều rượu, rất nhanh liền phát tác.
Tống Đoàn Viên ngay từ đầu còn lo lắng bị Trình Vương nhìn ra manh mối, cuối cùng ở dưới sự trợ công của Kỷ Trường An, Trình Vương cũng uống say rượu, Tống Đoàn Viên sau đó mới yên tâm.
Nhưng điều khiến Tống Đoàn Viên cảm giác kỳ quái chính là, Kỷ Trường An vì sao vẫn luôn không say?
Ngay lúc Tống Đoàn Viên tính toán tiến vào nhìn một cái, lại không thấy thân ảnh Kỷ Trường An.
Vừa rồi nàng đứng ở cửa đại sảnh tiễn khách, Kỷ Trường An nhất định là không có đi ra ngoài.
Tống Đoàn Viên liền tìm ở phía dưới bàn, cũng không có tìm được.
Ngay cả Đại Sơn hầu hạ Kỷ Trường An cũng không thấy đâu!
Chẳng lẽ là thừa dịp nàng không chú ý đã rời đi?
Lúc này, khách khứa đều đã tan đi, đám người Tống Phú Quý và Chu Tế Tân thập phần mệt mỏi.
"Trước không cần thu thập, ngày mai rồi nói sau!" Tống Đoàn Viên nhớ tới Tống Phúc Tin, cũng liền bảo mọi người đi ngủ trước, đi đến ngoài cửa phòng Tống Phúc Tin nghe âm thanh trong chốc lát, không nhịn được gõ gõ cửa sổ hỏi một tiếng: "Mâu Mâu, Phúc Tin không có việc gì chứ?"
"Nương, không có việc gì!" Âm thanh Thu Mâu Mâu truyền đến.
Tống Đoàn Viên sau đó mới yên tâm, trở về phòng của chính mình.
Trong phòng Tống Đoàn Viên không có cầm đèn, nàng tiến lên châm ngọn nến, đang muốn cởi áo ngoài, lại thấy một người nằm trên giường.
Tống Đoàn Viên hoảng sợ, liền thấy nửa thân trên của người nọ bị màn che ngăn trở, chỉ lộ ra nửa người dưới ở bên ngoài.
Bộ quần áo màu xanh kia Tống Đoàn Viên nhìn khá quen mắt.
Trong lòng Tống Đoàn Viên vừa động, chạy nhanh tiến lên xốc rèm, quả thực liền thấy Kỷ Trường An nằm ở trên giường của nàng.
Này……
Tống Đoàn Viên theo trực giác quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, Kỷ Trường An rốt cuộc đã vào đây bằng cách nào? Sao hắn biết đây là phòng nàng, hay là do dược vật phát huy tác dụng, hắn tùy tiện tìm một phòng để ngủ?
Kỷ Trường An nằm trên giường, có lẽ là trời nóng, áo ngoài bị hắn kéo xuống một nửa bên, ẩn ẩn ôm một đoạn da thịt tuyết trắng mỏng lạnh, trơn bóng tựa bình sứ thượng đẳng nhất.
Uống rượu nhiều, trên người nóng lên, càng thêm tuyệt mỹ, da thịt phấn nộn, lông mi ngẫu nhiên không tự giác mà rung động, thật là câu dẫn người.
Tống Đoàn Viên quay mặt đi, không nghĩ nhìn, nhưng lại không nhịn được nhìn qua.
Ngay khi Tống Đoàn Viên tính toán đi kêu Tống Phúc Quý, Kỷ Trường An đột nhiên động một chút, từ trong miệng phát ra một chút âm thanh nức nở như mèo kêu, âm thanh khàn khàn, nhỏ vụn rải rác, rất câu hồn.
Tống Đoàn Viên sợ Tống Song Hỉ ở bên cạnh nghe được âm thanh của Kỷ Trường An, liền chạy nhanh tiến lên, ai biết thế nhưng bị giày dưới chân vướng một chút, người lập tức liền ngã về phía trước.
Tống Đoàn Viên theo bản năng vươn tay tới chống đỡ, lại lập tức nhào vào trong lòng ngực Kỷ Trường An.
Trong tay cảm thụ được thân thể nam nhân, sắc mặt Tống Đoàn Viên lập tức đỏ lên, Kỷ Trường An nếu đang tỉnh, nàng còn không xấu hổ chết sao?
Tống Đoàn Viên vội vàng đứng dậy, ai biết dưới chân lại vừa trượt, khuôn mặt liền đụng phải thân mình Kỷ Trường An.
Cái mũi bị đụng đau, nhưng đây không phải điều xấu hổ nhất, xấu hổ nhất chính là, ở nháy mắt khi đâm xuống, Tống Đoàn Viên kéo một cái, vạt áo trước ngực nam nhân tuột ra, cả khuôn mặt liền dán lên.
Cảm nhận được chấn động khi môi dính sát vào ở trước ngực nam nhân, Tống Đoàn Viên mới biết được không có xấu hổ nhất, chỉ có xấu hổ hơn!
Tống Đoàn Viên ghé vào trên người Kỷ Trường An, lén lút ngước mắt nhìn Kỷ Trường An một cái.