Đứng ở trước phòng sách của Kỷ Trường An, Tống Đoàn Viên nghĩ đến sự tình tối hôm qua không cẩn thận hôn lên ngực Kỷ Trường An, khuôn mặt liền không nhịn được thình thịch nóng lên.
Nghĩ nghĩ, Tống Đoàn Viên không muốn lúc này gặp Kỷ Trường An, sợ không khống chế được chính mình, đang định buông hộp đồ ăn xuống, lại ở trong nháy mắt kia, cửa phòng sách lập tức liền bị mở ra.
Kỷ Trường An vẫn mặc một thân áo xanh, nhàn nhạt mà đứng ở trong cửa, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc vô biểu tình, đôi mắt phượng có chút u oán nhìn chằm chằm động tác khom lưng đặt hộp đồ ăn xuống của Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên lập tức liền xấu hổ, nàng ngại ngùng cười cười, hai cánh tay dùng sức, chậm rãi đứng thẳng người, đẩy đẩy hộp đồ ăn còn chưa có kịp buông xuống về phía trước, trong miệng nói: "Hộp đồ ăn này quá nặng, ta vừa muốn nghỉ ngơi một chút…… Vừa lúc, ngươi cầm đi!"
Tống Đoàn Viên nói, đưa hộp đồ ăn đến trong tay Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An ước lượng hộp đồ ăn kia, như vậy mà kêu nặng?
Tống Đoàn Viên ngại ngùng cười cười, xua xua tay, "Ngươi chậm rãi ăn, hộp đồ ăn không cần trả lại ta, cái kia, ta còn có việc phải làm, ta đi trước!"
Không chờ Tống Đoàn Viên nói xong, Kỷ Trường An đã đột nhiên vươn cánh tay thon dài tới bắt tay nhỏ của nàng.
"Sao thế?" Tống Đoàn Viên lập tức sửng sốt, nhìn nam nhân nắm tay nàng.
"Ngươi tiến vào đây!" Kỷ Trường An cầm cánh tay Tống Đoàn Viên, một hai phải kéo nàng vào cửa.
Tống Đoàn Viên muốn kháng cự, thập phần kháng cự, nhưng cặp chân nhỏ kia lại vẫn rảo bước tiến đến phòng sách Kỷ Trường An.
Tống Đoàn Viên có chút xấu hổ mà ngồi ở trước bàn, nhìn Kỷ Trường An thập phần tú khí ăn bánh bao nhỏ.
Từ mặt bên nhìn qua, nam nhân hơi hơi cao gầy, đường cong hoàn mỹ, hai mắt như ảo cảnh mưa bụi, lại hợp với gương mặt mất hồn kia.
Tống Đoàn Viên vội vàng dời mắt đi.
Khuôn mặt này có xem nữa cũng vô dụng, không thuộc về nàng!
Đôi mắt từ trên mặt dời đi, lại chuyển tới trên vạt áo màu xanh lơ, bên kia lộ ra một ít da thịt trắng nõn gợi cảm, dưới ánh mặt trời đâm vào mắt nàng.
Tối hôm qua nàng đã không cẩn thận hôn vào đây?
"Phúc Tin cũng đã thành thân, ngươi còn tính toán trở lại trấn Thanh Sơn không?" Kỷ Trường An thong thả ung dung ăn xong bánh bao nhỏ, xoa xoa ngón tay, nhàn nhạt hỏi.
Tống Đoàn Viên vội vàng hoàn hồn.
Vấn đề này, Tống Đoàn Viên cũng chưa có nghĩ xong!
Vốn dĩ cho rằng Tống Phúc Tin và Thu Mâu Mâu thành thân xong, Tống Phúc Tin thích nữ nhân, sẽ không cùng Lương Vương dây dưa ở bên nhau, vận mệnh của Tống gia cũng liền thay đổi, nhưng hiện tại xem ra, Lương Vương tựa hồ đang theo dõi Tống Phúc Tin!
"Còn có chuyện tối hôm qua, ngươi tính toán làm sao bây giờ?" Kỷ Trường An lại hỏi.
Tống Đoàn Viên đang phiền lòng về sự tình có nên trở về trấn Thanh Sơn hay không, vừa nghe vậy thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình.
"Tối hôm qua có chuyện gì?" Tống Đoàn Viên vội vàng hỏi.
Tối hôm qua, nam nhân này uống say trúng dược hôn mê, hẳn là sẽ không biết sự tình nàng không cẩn thận hôn lên trên người hắn!
"Chúng ta rốt cuộc đã cùng chung chăn gối, theo lý thuyết, ta hẳn nên phụ trách với ngươi!" Kỷ Trường An thấp giọng nói.
Tống Đoàn Viên vội vàng xua tay: "Tối hôm qua ngươi uống say, vào phòng ta, ta cũng là vì sợ làm hỏng thanh danh của hai chúng ta, mới tính toán chờ ngươi tỉnh rượu sau đó mới kêu ngươi rời đi, ngươi thật sự không cần hiểu lầm!"
"Không cần hiểu lầm?" Kỷ Trường An do dự một chút, cắn cắn môi, đột nhiên chậm rãi kéo áo ra.
Tống Đoàn Viên sửng sốt, chạy nhanh quay mặt đi: "Ngươi làm gì vậy? Ngươi……"
"Dấu môi này, là của ngươi đi?" Kỷ Trường An sâu kín hỏi.