Tống Đoàn Viên sau đó mới rũ mắt nhìn trên người mình một cái, một thân bùn, lúc này đang nằm trong một cái mương thối!
Nhưng nhìn lên, Tống Đoàn Viên phát hiện thân mình của mình thực nhỏ xinh, thoạt nhìn chỉ mười mấy tuổi, trẻ mà khỏe mạnh.
Tống Đoàn Viên có chút vô ngữ, đây là nằm mơ hay là lại xuyên qua? Lúc này là xuyên qua đến trên người cô bé mười mấy tuổi?
"Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không ghét bỏ ngươi!" Cậu bé cởi áo ngoài màu xanh lơ trên người ra, lại lôi kéo Tống Đoàn Viên lên, hắn cao đến ngực Tống Đoàn Viên, nghiêm túc vươn hai tay nhỏ tới, cột xiêm y vào trên xiêm y bị ướt của Tống Đoàn Viên.
"Như vậy Hoàng Thượng và Hoàng Hậu sẽ không nhìn ra, trong chốc lát nữa ngươi hồi cung đi, chạy nhanh đi đổi quần áo, nhớ kỹ, sự tình hôm nay cũng không thể nói cho người khác, bằng không ngươi sẽ bị phạt!" Cậu bé tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng khuôn mặt nghiêm nghị, một bộ dáng người lớn dạy dỗ nàng, thập phần đáng yêu.
Tống Đoàn Viên không nhịn được vươn tay tới, nhéo nhéo mặt cậu bé: "Kỷ Trường An, đây là ngươi khi còn nhỏ sao? Khi còn nhỏ ngươi hóa ra đẹp như vậy, đáng yêu như vậy?"
Cậu bé ngước mắt, lại mặc cho Tống Đoàn Viên nhéo mặt hắn, đôi môi nhỏ màu hồng nhạt nhếch lên, cười nói: "Thanh Nguyên công chúa, hôm nay nương ta đã cầu hôn với Hoàng Hậu, Hoàng Hậu nương nương đã đáp ứng việc hôn nhân của chúng ta!"
Tống Đoàn Viên lập tức kinh sợ, tiểu Kỷ Trường An và Thanh Nguyên thật là có hôn ước? Hơn nữa đã định ra hôn ước từ khi còn nhỏ như vậy?
Tống Đoàn Viên vội vàng hạ tay xuống, cậu bé lại ngoan ngoãn cầm tay Tống Đoàn Viên nói: "Ngươi yên tâm, ta đời này ai cũng không cưới, chỉ cưới ngươi!"
Không biết vì sao, hốc mắt Tống Đoàn Viên có chút ướt át, nếu nàng thật là Thanh Nguyên thì tốt rồi, nhưng dù cho nàng là Thanh Nguyên, người Kỷ Trường An yêu cũng không phải nàng, mà là Thanh Nguyên ở cổ đại!
Ngay khi Tống Đoàn Viên đang mâu thuẫn, mọi thứ trước mặt đột nhiên đã xảy ra biến hóa, nàng nhìn thấy thật nhiều người ùa vào thành, một nữ nhân mặc hoa phục tiến lên gắt gao ôm lấy nàng, nữ nhân kia thấp giọng nói: "Nguyên nhi, con đi theo Lam thúc thúc đi, đi càng xa càng tốt, từ hôm nay trở đi, con liền không phải công chúa, nương chỉ hy vọng con sống bình bình đạm đạm hạnh hạnh phúc phúc!"
Một nam tử hắc y tiến vào, ngẩng đầu lên, rõ ràng là phụ thân Tống Thanh Phong của nguyên chủ Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên sợ tới mức lập tức mở hai mắt ra, trước mặt là đỉnh lều trại, một khuôn mặt tuấn tú lập tức liền duỗi lại đây, lo lắng nhìn nàng, "Tống Đoàn Viên, ngươi đã tỉnh?"
Kỷ Trường An, là Kỷ Trường An lớn, hắn lo lắng nhìn Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên sợ trước mắt chính mình vẫn là mộng, nàng vươn tay tới, lại lần nữa kéo kéo da mặt Kỷ Trường An.
Xúc cảm giống hệt trong mộng……
Kỷ Trường An hơi hơi sửng sốt, ngước mắt nhìn nàng, ôn nhu hỏi: "Có phải sợ hãi hay không? Hiện tại đã không có việc gì!"