Điền Vượng Vượng sau đó mới tin tưởng Giang Long và Hoàng Bưu Long là thân nhân của hắn.
Giang Long lôi kéo tay Điền Vượng Vượng, ôm lấy Hoàng Bưu Long.
Hoàng Bưu Long cũng là biểu tình kích động.
Một nhà ba người Hoàng gia rốt cuộc đoàn tụ.
Nhìn người Hoàng gia đoàn tụ, trong lòng Tống Đoàn Viên cũng cao hứng, thật không có nghĩ đến Giang Long và Điền Vượng Vượng thế nhưng đều là trung thần Thanh quốc.
Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn Kỷ Trường An một cái, lại phát hiện Kỷ Trường An cũng không có nhìn ba người Hoàng gia, mà vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Thấy Tống Đoàn Viên nhìn lại đây, Kỷ Trường An thế nhưng còn hướng tới Tống Đoàn Viên nhấp môi cười, tươi cười kia câu nhân, làm Tống Đoàn Viên có chút vô thố.
Tống Đoàn Viên tiến lên thấp giọng nói: "Rõ ràng là chuyện tốt, ngươi vì sao còn muốn lén gạt?"
Kỷ Trường An thấp giọng nói: "Ta cũng là vì tốt cho ngươi, sự tình người Thanh quốc, ngươi vẫn không cần trộn lẫn vào!"
Kỷ Trường An nói.
Tống Đoàn Viên vẫn cảm thấy Kỷ Trường An có chuyện gạt nàng, hơn nữa khi Hoàng Bưu Long mới gặp nàng, rõ ràng là một bộ dáng nhận thức nàng, hơn nữa giống như còn có chuyện muốn nói.
Chỉ là hiện tại một nhà Hoàng gia vừa mới đoàn tụ, nàng muốn hỏi cẩn thận, vẫn nên tìm thời gian khác.
Tống Đoàn Viên chủ động muốn ở lại trị liệu cho Hoàng Bưu Long. Giang Long khẳng định cầu mà không được, Kỷ Trường An lại lo lắng, cuối cùng Kỷ Trường An cũng ở lại.
Trong đoạn thời gian Tống Đoàn Viên không về nhà, Tống Phúc Tin đã chậm rãi thích ứng với Binh Bộ.
Tống Phúc Tin đã từng đi qua chiến trường, so với các văn nhân khác càng hiểu biết những khó khăn của binh sĩ hơn. Ngày đó ở phía trên chiến trường, hắn còn có thể ăn ngủ cùng binh sĩ, ở Binh Bộ thậm chí như cá gặp nước, rất nhanh đã hoà mình.
Binh Bộ thượng thư tên là Phùng Khánh, là thừa kế danh hiệu tướng quân lâu đời, hoàn toàn không giống Thu Kim Hồng, mang binh nghiêm cẩn, cũng có cố chấp của chính mình, nhưng đối với Tống Phúc Tin lại là thập phần yêu thích.
Con đường làm quan của Tống Phúc Tin thuận lợi, trong nhà lại thập phần ân ái cùng Thu Mâu Mâu, thoạt nhìn cũng coi như là người thắng.
Một ngày này, Lục Kiều Ân đưa thiệp tới, hẹn Tống Phúc Tin tiến đến trong nhà một học sinh làm khách.
Tống Phúc Tin do dự một chút, viết phong thư từ chối, sai người đưa đi cho Lục Kiều Ân.
Chạng vạng, Lục Kiều Ân không có tới, Thu Ngọc Thừa lại tới, một hai phải lôi kéo Tống Phúc Tin đi.
Tống Phúc Tin không lay chuyển được Thu Ngọc Thừa, chỉ đành sai người đi truyền tin cho Thu Mâu Mâu, nói là buổi tối về nhà trễ một chút.
"Bạch Lạc Phong này chính là thế tử Bạch Quốc công phủ, văn phong nổi bật, tính cách cũng thập phần không tồi, ngày thường làm người thập phần điệu thấp, không dễ dàng gặp khách, lúc này cũng là phá lệ, mời đều là danh sĩ, nghe nói ngay cả Lưu am chủ mà huynh thích nhất cũng ở trong đó, huynh không nghĩ đi gặp sao?" Thu Ngọc Thừa nói.
Tống Phúc Tin vốn đang có chút kháng cự trong tư tưởng, vừa nghe danh sĩ mà hắn vẫn luôn mộ danh và sùng bái cũng ở bên trong, liền có chờ mong.
Yến hội ở trong Bạch Quốc công phủ, Tống Phúc Tin không có nhìn thấy Lục Kiều Ân.
Lục Kiều Ân không ở, Tống Phúc Tin cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cùng đi với Thu Ngọc Thừa, nhận thức không ít danh sĩ.
Yến hội bắt đầu, Tống Phúc Tin và Thu Ngọc Thừa ngồi cùng nhau, một đôi mắt vẫn quét người đang ngồi xung quanh.
Tống Phúc Tin thực thích văn phong của một vị danh sĩ gọi là Lưu am chủ, hài hước vui vẻ, thoạt nhìn phóng đãng không kềm chế được, nhưng bên trong lời nói lại có giải thích của chính mình. Tống Phúc Tin nhìn nửa ngày, cũng không biết vị nào là Lưu am chủ kia, hơn nữa mọi người uống rượu ầm ĩ, hắn liền cảm thấy không thú vị.
Tống Phúc Tin động một chút, thấp giọng chào hỏi Thu Ngọc Thừa, lặng lẽ đi Thiên viện.
Thiên viện là Tàng Thư Các của Bạch Quốc công phủ, trước đó bọn họ đã từng cùng nhau tham quan vườn Bạch Quốc công phủ, Bạch thế tử đã nói qua, hôm nay Tàng Thư Các mở ra cho khách khứa.