Chờ thời điểm cơm trưa qua đi, Vương Ngọc Lan tính đơn giản một chút, mười mấy người chính là hơn hai trăm văn tiền, ngoại trừ phí tổn và tiền thuê nhà, có thể dư lại một trăm, nếu buổi tối lại bán được một vòng, một ngày có thể kiếm được hai ba trăm văn, một tháng chính là tám lượng bạc, cũng là sinh ý không tồi.
Tống Phúc Quý sau đó mới từ bên ngoài bận xong việc trở về, nhìn thấy không có ai, không nhịn được tiến lên nói: "Bảo ngươi đừng làm, ngươi cứ muốn làm, ở trong nhà trông con không phải được rồi sao? Ngươi nhìn xem, còn lôi kéo nương nhọc lòng cùng ngươi!"
Tống Đoàn Viên trừng mắt nhìn Tống Phúc Quý một cái: "Là ta bảo Ngọc Lan làm sinh ý này, như thế nào, ngươi có ý kiến gì?"
Tống Phúc Quý sửng sốt, chạy nhanh tiến lên nói: "Nương, con không có ý nói như vậy, Điềm Điềm còn nhỏ, lại nói nàng ra tới, việc trong nhà ai làm?"
"Trong nhà không phải có hai ma ma trong cung tới sao, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục nuôi người rảnh rỗi? Ngọc Lan tổng không thể cả đời ở trong nhà nuôi con, chiếu cố gia đình!" Tống Đoàn Viên nói.
Tống Phúc Quý không dám chống đối Tống Đoàn Viên, nhưng vẫn không nhịn được thấp giọng lẩm bẩm một tiếng: "Nữ nhân khác không phải đều như vậy sao, xuất giá tòng phu……"
Tống Đoàn Viên nhíu mày: "Đó là nữ nhân nhà người khác, nữ nhân Tống gia chúng ta không giống như thế, có quyền lợi lựa chọn của chính mình, dù Ngọc Lan là vợ của con trai ta, ta cũng nói như vậy, nếu Ngọc Lan không nghĩ ở nhà, muốn chính mình ra tới kiếm tiền, ta sẽ duy trì!"
Đôi mắt Vương Ngọc Lan lập tức ươn ướt, thấp giọng hô một tiếng nương.
Tống Đoàn Viên nâng tay lên, vỗ vỗ bả vai nàng: "Tiểu điếm này, nếu con muốn làm thì cứ làm, cũng đừng để mệt quá, coi như có việc làm, không nghĩ làm, chờ có quy mô liền bán đi, cũng có thể kiếm được một số tiền!"
Vương Ngọc Lan vội vàng gật đầu: "Nương, con làm được, con thích làm!"
Đặc biệt là cảm giác đếm tiền, đó là tiền chính mình kiếm được, so với nhận từ nam nhân kiên định hơn nhiều!
Tống Đoàn Viên gật gật đầu: "Nếu con muốn làm, thì mướn người đi, ta còn phải làm việc ở y quán, sợ là không giúp được con lâu!"
Vương Ngọc Lan vội vàng xua tay: "Nương, chỉ có mấy bàn, con có thể chính mình làm!"
Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ vẫn không được, kiên quyết muốn Vương Ngọc Lan thuê người.
"Nương, con nghe nói vợ Giả Sáu cũng ở nhà nhàn rỗi, hay bảo nàng cùng làm với con!" Vương Ngọc Lan nghĩ nghĩ nói.
Tống Đoàn Viên gật gật đầu.
Tống Phúc Quý vừa nghe vậy càng không vui, hiện giờ Giả Sáu chính là đại sư phụ trong cửa hàng của hắn, cây lau nhà và hàng tre trúc, đều trông cậy vào Giả Sáu, nếu là vợ Giả Sáu cũng đi làm, Giả Sáu khẳng định sẽ tìm hắn tính sổ!
Nhưng có Tống Đoàn Viên ở đây, Tống Phúc Quý cũng không dám nói gì, chỉ là mắt trông mong mà nhìn nửa ngày, đặt mông ngồi xuống một bên bàn, phân phó Vương Ngọc Lan: "Cũng cho ta một chén đi, gọi là cái gì nhỉ, đúng rồi, lẩu cay!"
Vương Ngọc Lan bưng một chén đến, vươn tay tới: "Mười tám văn, trước đưa tiền lại ăn cơm!"
Tống Phúc Quý không muốn, "Ở nhà cũng không thấy ngươi đòi tiền!"
"Đây là ở bên ngoài, cửa hàng là nương thuê, tiền cũng là nương trả trước, ta còn phải trả lại cho nương, ai cũng ăn không giống ngươi, cửa hàng của ta phải làm sao?" Vương Ngọc Lan nói.
Tống Phúc Quý có chút bị đè nén, thập phần không tình nguyện mà đặt một chuỗi đồng tiền vào trong tay Vương Ngọc Lan, không nhịn được lại nói thầm hai câu, "Một chén mười tám văn, sao không đi cướp luôn đi?"
Tống Đoàn Viên thật muốn đi lên đánh cho Tống Phúc Quý một trận, Vương Ngọc Lan thật vất vả mới lấy đủ dũng khí làm chút việc, tên này đã không cổ vũ còn ở đây kéo cẳng.
"Không ăn thì cút đi!" Tống Đoàn Viên không vui nói.