Tống Đoàn Viên nhìn Kỷ Trường An một chút, cảm thấy có chút kỳ quái, Tống lão gia tử sao lại đối với Kỷ Trường An khách khí như vậy?
"Cha, sao cha lại tới đây?" Tống Đoàn Viên tiến lên hỏi.
Tống lão gia tử liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái, sâu kín mà thở dài: "Nên tới trốn không xong!"
Tống Đoàn Viên khó hiểu, nhìn Tống lão gia tử: "Cha, cha đây là có ý gì?"
Tống lão gia tử xua xua tay: "Ban đầu liền tưởng trở về như vậy, nhưng lần này đi, sợ là đời này cũng không gặp lại được, ta nghĩ nghĩ, vẫn là định nói cho ngươi, nếu Kỷ công tử có thể bảo hộ Tống gia bình an, ta cũng có thể nhắm mắt!"
Tống Đoàn Viên sửng sốt, Tống gia có thể có chuyện gì, cần Kỷ Trường An bảo hộ? Tống lão gia tử đây là có ý gì?
Tống Đoàn Viên còn muốn hỏi, nhưng Tống lão gia tử đã vẫy vẫy tay, lên một chiếc xe ngựa ở bên kia nhà gỗ nhỏ, sau đó dần dần đi xa.
"Tống lão gia tử sao lại đến Thiên Thành?" Tống Đoàn Viên chỉ đành quay đầu hỏi Kỷ Trường An.
"Lão gia tử có thể là nghĩ đến gặp mấy đứa cháu, bị lạc đường, vừa lúc ta gặp được, chiếu cố mấy ngày, hôm nay nói muốn trông thấy ngươi, trông thấy mấy đứa trẻ liền chuẩn bị đi trở về!" Kỷ Trường An nói.
Kỷ Trường An cứu Tống lão gia tử, vốn định bí mật mà đưa Tống lão gia tử đến một địa phương an toàn, nhưng Tống lão gia tử một hai phải trông thấy Tống Đoàn Viên, bằng không không chịu đi, Kỷ Trường An chỉ đành an bài.
Nhưng sự tình Trình Vương bắt Tống lão gia tử, Kỷ Trường An không nghĩ nói cho Tống Đoàn Viên, miễn cho làm nàng hoài nghi.
Tống lão gia tử muốn gặp cháu? Tống Đoàn Viên có chút hoài nghi, từ sau khi nguyên chủ gả vào Tống gia, Tống lão gia tử liền chưa từng cho nguyên chủ sắc mặt tốt, không chỉ như thế, ngay cả mấy đứa trẻ do nguyên chủ sinh ra cũng không thân cận, lúc ấy Tống Phúc Tin trúng Trạng Nguyên, Tống Đoàn Viên đã cho người truyền tin về cho Tống lão gia tử, nhưng Tống lão gia tử ngay cả cửa cũng không mở, vào lúc ban đêm còn chạy tới mộ Tống tú tài ngồi, khiến mấy người trong thôn trở về muộn đều sợ hãi, còn tưởng rằng gặp phải quỷ, hiện giờ sao lại đi đường xa như vậy tới xem cháu?
Hơn nữa, Tống lão gia tử còn tôn trọng Kỷ Trường An như vậy……
Tống Đoàn Viên bất động thanh sắc, cũng liền lên tiếng: "Vậy phiền toái Kỷ công tử đưa ông trở về!"
Kỷ Trường An gật gật đầu.
Tống Đoàn Viên cười cười, nói là chính mình mệt mỏi, muốn về nhà nghỉ ngơi, cũng liền lên xe ngựa Kỷ Trường An về nhà.
Sau khi về nhà, bản thân Tống Đoàn Viên mướn một chiếc xe ngựa ra khỏi thành, ở trên đường trở về Tống gia thôn đuổi theo mấy chục dặm, lại không thấy xe ngựa của Tống lão gia tử.
Tống Đoàn Viên có chút thất vọng, sắc trời đã tối, Tống Đoàn Viên chỉ đành tạm thời về nhà trước, nhưng lại có xúc động muốn trở về Tống gia thôn một chuyến hỏi cho rõ ràng.
Ngay khi Tống Đoàn Viên muốn tìm cơ hội đi về nhà, Thu gia phái người tới mời Tống Đoàn Viên đi đến khám bệnh tại nhà.
"Là di nương phu nhân, tối hôm qua sinh một đứa con trai, nhưng lại thấy máu, đã mời mấy đại phu đều không được, lão gia sai lão nô tới mời huyện chúa, nhờ huyện chúa xem ở phân thượng đều là người nhà, cứu Thu di nương!" Người tới chính là quản gia, tình ý chân thành đứng ở cửa nói với Tống Đoàn Viên, lần nữa hành lễ.
Tống Đoàn Viên có chút do dự.
Sự tình Thu gia nàng không nghĩ trộn lẫn, hơn nữa cũng không muốn Thu Mâu Mâu cảm thấy khó xử.
Lúc này, Thu Mâu Mâu mang theo người tiến đến, đúng lúc nghe được quản gia nói.
Thu Mâu Mâu cắn cắn môi, nhìn về phía Tống Đoàn Viên: "Nương, hay là nương đi xem đi, Thu di nương tuy rằng đã hại chết đệ đệ hoặc là muội muội chưa sinh ra của con, nhưng hiện tại đứa trẻ mới sinh ra, nếu không có mẫu thân cũng đáng thương! Về phần nương con bên kia, con sẽ nói với nương con, tuyệt đối sẽ không trách nương!"