"Tống Phúc Tin nói nhìn thấy Lưu am chủ?" Kỷ Trường An vừa nghe lời này của Tống Đoàn Viên liền sửng sốt.
Tống Đoàn Viên gật đầu: "Nói là nhìn thấy ở Bạch Quốc công phủ, nhưng ta thấy ấn ký trên cuốn sách kia giống trên bức họa trong phòng sách của ngươi, ngươi và Lưu am chủ là quan hệ gì?"
"Ngươi nói chính là 《 Quảng Hàn ký 》?" Kỷ Trường An lại hỏi.
Tống Đoàn Viên gật đầu.
Kỷ Trường An nhíu mày.
"Có vấn đề gì sao?" Tống Đoàn Viên lo lắng hỏi.
"Không có việc gì, khả năng có người giả mạo thân phận ta để lừa bịp!" Kỷ Trường An nói.
"Nói như vậy, ngươi chính là Lưu am chủ?" Tống Đoàn Viên sửng sốt.
Kỷ Trường An gật gật đầu: "Ta kinh doanh rất nhiều lĩnh vực, tranh chữ cũng là một trong số đó, phủng người khác còn không bằng phủng chính mình, lại nói ta cũng đã từng là Trạng Nguyên, cho nên liền dùng cái tên Lưu am chủ này sáng tác một ít tranh chữ, giá cả ở trên thị trường thực không tồi, còn có một ít sách."
Tống Đoàn Viên nhướng mày, không thể tưởng được Kỷ Trường An làm buôn bán thật đúng là có một tay, đóng gói sạch sẽ.
"Vậy hiện tại xuất hiện giả mạo sao?" Tống Đoàn Viên hỏi, "Hơn nữa người này còn to gan lớn mật, dám đi Bạch Quốc công phủ giả mạo ngươi?"
"Không có ai biết ta chính là Lưu am chủ, ngươi là người thứ nhất biết đến. Cũng có thể bởi vì Lưu am chủ quá thần bí, mấy năm nay, sách và tranh chữ càng ngày càng đáng giá, nên mới xuất hiện kẻ giả mạo." Kỷ Trường An nói.
"Nếu chỉ giả mạo lừa mấy đồng tiền cũng liền thôi!" Tống Đoàn Viên nói, "nhưng Lưu am chủ này, trước kia Phúc Tin còn nói với ta, tựa hồ rất là sùng hắn, ta sợ Lưu am chủ giả mạo kia sẽ lợi dụng hiệu ứng thần tượng, mê hoặc Tống Phúc Tin!"
Kỷ Trường An nói: "Tống Phúc Tin đã trúng Trạng Nguyên, tin tưởng chút sức phán đoán vẫn phải có!"
Tống Đoàn Viên gật gật đầu: "Đứa trẻ, chính là không thể yên tâm."
Kỷ Trường An cười nói: "Ta nguyện ý cùng ngươi nhọc lòng!"
Tống Đoàn Viên lập tức không còn lời nào để nói, xoay người liền đi.
Kỷ Trường An vội vàng tiến lên nói: "Ta nói thật, sao ngươi không tin ta?"
Tống Đoàn Viên không để ý tới hắn, sợ chính mình bị hắn trêu chọc đến không cầm giữ được.
Kỷ Trường An kéo lấy vạt áo Tống Đoàn Viên không buông tay: "Vì sao ngươi không chịu tin ta?"
Tống Đoàn Viên nhíu mày: "Kỷ Trường An, ngươi……"
Tống Đoàn Viên vốn định lui về phía sau hai bước, thoát khỏi kiềm chế của Kỷ Trường An, ai biết dưới chân bị khung cửa vướng, thân mình liền ngã ra phía ngoài.
Kỷ Trường An vội vàng tiến lên, ôm lấy eo thon của nữ nhân.
Kỷ Trường An cúi đầu, trong mắt toàn là quyến luyến ôn nhu, khóe miệng cũng toàn là ôn tồn còn mang theo một tia ủy khuất bất đắc dĩ, "Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể tin ta?"
Tống Đoàn Viên quay mặt đi, đang muốn nói chuyện, từ trên người liền rơi xuống một cái tay nải.
Tay nải kia rơi trên mặt đất, lộ ra một góc, tựa hồ là một kiện xiêm y.
Tống Đoàn Viên đang muốn khom người, lại bị Kỷ Trường An trước một bước nhặt lên.
Bên trong là một kiện áo ngoài, là màu xanh ngọc mà Kỷ Trường An không thường mặc, đường may nhìn cũng có chút thô ráp.
"Đây là……" Kỷ Trường An đột nhiên nhớ tới sự tình đo quần áo trước kia, lập tức hỏi, "Đây là quần áo làm cho ta?"
"Không phải!" Tống Đoàn Viên vội nói, liền muốn cướp về.
Quần áo này đúng là tính toán làm cho Kỷ Trường An, nhưng nữ hồng của nàng thật sự không tốt, cho nên xiêm y này Tống Đoàn Viên tìm người cắt, vốn dĩ nghĩ chỉ đơn giản khâu một chút, ai ngờ làm một bộ quần áo còn khó hơn so với lên trời!
Tống Đoàn Viên chậm một bước, Kỷ Trường An đã mở xiêm y ra, thuận đường khoác ở trên người.