"Nương, có phải còn có việc khác hay không?" Tống Phúc Tin hỏi.
Tống Đoàn Viên ngước mắt: "Có, nhưng chuyện này quá lớn, ta không có tiện nói vào lúc này, con trước nghe lời ta, chúng ta rời khỏi Thiên Thành, sau khi rời khỏi Thiên Thành ta lại nói cho con!"
Thu Mâu Mâu nghe Tống Đoàn Viên nói xong, trong lòng có chút sợ hãi, không nhịn được tiến lên cầm tay Tống Phúc Tin.
Tống Phúc Tin nghĩ nghĩ gật gật đầu nói: "Vâng, vậy ngày mai con sẽ thu thập một chút, qua mấy ngày nữa liền đi!"
Tống Đoàn Viên nói: "Nếu đã quyết định đi, vậy không cần chờ mấy ngày, ngày mai chúng ta liền rời đi đi!"
"Nhưng Binh Bộ bên kia còn phải xin nghỉ!" Tống Phúc Tin sửng sốt.
"Chờ chúng ta ra khỏi Thiên Thành lại đưa một phong thơ đi là được!" Trong lòng Tống Đoàn Viên đã không tính toán cho Tống Phúc Tin trở lại Thiên Thành làm quan, cho nên xin nghỉ hay không xin nghỉ đã không còn quan trọng.
Tống Phúc Tin muốn hỏi tại sao, liền thấy Tống Đoàn Viên đã vội vã rời đi.
Thu Mâu Mâu sai người đi đóng cửa, trở về nhìn Tống Phúc Tin nói: "Chàng nói nương có phải có chuyện lớn gì không?"
Tống Phúc Tin nói: "Ta cũng không biết!"
"Vậy Binh Bộ bên kia……" Thu Mâu Mâu có chút lo lắng, "Hoàng Thượng không phải còn tính toán giao việc bảo vệ hôn sự giữa Xu công chúa và Trình Vương cho chàng làm sao?"
Tống Phúc Tin nghĩ vậy, cũng có chút khó xử, đây thực sự là một cơ hội tốt của hắn.
Thu Mâu Mâu nhìn sắc trời: "Nương cũng thật lạ, đợi đến hơn phân nửa đêm, hỏi lại không nói!"
Tống Phúc Tin nghĩ nghĩ: "Nương trước kia chưa từng có như vậy, sợ là thật sự gặp phải chuyện lớn, như vậy đi, sáng mai ta sẽ đi tìm Trần lão tướng quân, liền nói tổ phụ qua đời, đây là việc tang lễ, đối ngược với việc hôn nhân của Trình Vương, ta phụ trách chuyện này cũng không thích hợp, Trần lão tướng quân sẽ giải thích với Hoàng Thượng!"
Thu Mâu Mâu cảm thấy đáng tiếc: "Vậy sẽ mất đi cơ hội lần này?"
"Về sau sẽ có cơ hội khác!" Tống Phúc Tin vươn tay tới, cầm tay Thu Mâu Mâu.
Thu Mâu Mâu dựa vào trên người Tống Phúc Tin, đột nhiên, cái mũi nàng giật giật, lại cẩn thận ngửi ngửi mùi trên người Tống Phúc Tin.
Tống Phúc Tin vội vàng giải thích sự tình đi hoa lâu.
Thu Mâu Mâu sau đó mới thoải mái, nhưng lại hỏi: "Không phải nghe đồn Lương Vương thích nam nhân sao, Lương Vương cũng đi hoa lâu?"
Tống Phúc Tin sửng sốt, nghĩ đến bộ dáng hôm nay Lương Vương nằm ở trên giường, nói chuyện bên tai hắn, hắn không nhịn được đỏ mặt lên, thấp giọng nói: "Đừng tin vào lời đồn, nếu Lương Vương điện hạ thực sự có đam mê này, Thánh Thượng sẽ suy xét truyền vị trí Thái Tử cho ngài ấy sao!"
Thu Mâu Mâu nghĩ nghĩ, cũng đúng.
Hai phu thê thấy sắc trời không còn sớm cũng liền đi nghỉ ngơi.
Tống Đoàn Viên lại không ngủ được, bởi vì Tống Phúc Quý vẫn luôn không có trở về.
Vương Ngọc Lan sau khi dỗ cho đứa trẻ ngủ, cũng vẫn luôn ở trong sân dạo bước, không dám ngủ.
"Con nói thật đi, đứa nhỏ Phúc Truyền này đang làm gì?" Tống Đoàn Viên hỏi Vương Ngọc Lan.
Vương Ngọc Lan ấp úng, cuối cùng bị Tống Đoàn Viên hỏi quá nhiều, chỉ đành nói: "Cha Tiếu Tiếu cũng là ngẫu nhiên mới biết được, Phúc Truyền không có đi thư viện, bởi vì đệ ấy luôn nói thư viện đang khảo thí, mấy ngày không trở về nhà, có một ngày cha của Tiếu Tiếu sợ đệ ấy ăn không ngon, bảo con làm một ít bánh bao thịt đưa đi cho đệ ấy, tới thư viện mới biết được, Phúc Truyền căn bản không qua bên kia đọc sách."
Tống Đoàn Viên nhíu mày, trong khoảng thời gian này nàng chỉ lo nhìn chằm chằm Tống Phúc Tin, hơn nữa còn phải phân tâm ứng phó Kỷ Trường An, thật không có chú ý tới sự khác thường của Tống Phúc Truyền.
"Cha Tiếu Tiếu nói tiểu đệ đang hợp tác làm buôn bán với người ta, còn làm sinh ý lớn, có một lần con ở bên ngoài gặp được tiểu đệ, bên người tiểu đệ có không ít người, khoảng tầm mười mấy, dáng người thập phần uy vũ!" Vương Ngọc Lan nói.
Tống Đoàn Viên càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, Tống Phúc Truyền không có tiền, còn là một đứa trẻ, cùng người làm sinh ý gì?