Tưởng tượng đến Kỷ Trường An là bởi vì thân phận của nguyên chủ mới có thể cưới nàng, mà không phải thiệt tình thích nàng ở hiện tại, trong lòng Tống Đoàn Viên liền có chút cô đơn.
Tuy rằng biết thân phận này của chính mình, muốn nam tử như Kỷ Trường An yêu mình, có chút si tâm vọng tưởng, nhưng ai bảo nội tâm nàng vẫn là tiểu cô nương khát vọng tình yêu!
Nàng không muốn làm thế thân của bất luận kẻ nào!
Tống Đoàn Viên hất tay Kỷ Trường An ra.
Kỷ Trường An nhìn Tống Đoàn Viên, trong lòng co rụt lại, hắn lại lần nữa bắt lấy tay Tống Đoàn Viên, lúc này, hắn không cho Tống Đoàn Viên tránh thoát.
"Ngươi phải tin tưởng ta, có một số việc ta không thể nói cho ngươi, nhưng thật sự là vì suy nghĩ cho ngươi, ta chỉ muốn mang đến điều tốt nhất cho ngươi!" Kỷ Trường An nói.
Ngươi chỉ là muốn mang đến điều tốt nhất cho Thanh Nguyên công chúa…… Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ cười.
Kỷ Trường An nắm tay Tống Đoàn Viên gắt gao, "Chỉ cần ngươi cho ta thời gian, ta sẽ làm được hết thảy mọi thứ mà ngươi cần!"
Tống Đoàn Viên ngước mắt: "Ta kỳ thật cái gì cũng không cần!"
Tống Đoàn Viên dùng sức rút tay ra, "Ngươi nói xong chưa, đến phiên ta!"
Kỷ Trường An nhìn nàng.
"Trần Diệu Thế chính là người của ngươi, đúng không?" Tống Đoàn Viên hỏi.
Kỷ Trường An gật đầu: "Đúng vậy!"
"Vậy ngươi có biết sự tình Phúc Truyền đi theo Trần Diệu Thế hay không?" Tống Đoàn Viên lại hỏi.
"Biết, nhưng ngươi yên tâm, Trần Diệu Thế đã cải tà quy chính, đã không làm sơn tặc nữa, Phúc Truyền làm quân sư cho hắn, quản lý thương lộ ở Thái Hành Sơn. Chuyện này ta hẳn nên nói cho ngươi sớm, nhưng Phúc Truyền muốn làm ra một chút thành tích……"
Tống Đoàn Viên nhíu mày: "Ngươi luôn như vậy, tự cho là vì tốt cho ta, kỳ thật ngươi căn bản không biết ta muốn cái gì!"
Trong lòng Tống Đoàn Viên thất vọng, Kỷ Trường An vì cưới Thanh Nguyên, lấy lòng mỗi người của Tống gia, việc hôn nhân của Tống Phúc Tin, việc làm ăn của Tống Phúc Quý, cửa hàng của Chu Tế Tân, còn có mộng anh hùng của Tống Phúc Truyền, Kỷ Trường An rõ ràng liều mạng đối xử tốt với nàng, a không, với Thanh Nguyên công chúa, nhưng càng như vậy, Tống Đoàn Viên liền càng ghen ghét.
Trong lòng Tống Đoàn Viên khó chịu, xoay người liền đi.
Kỷ Trường An không nhịn được đuổi theo: "Ngươi nghe ta giải thích, Tống Phúc Truyền đi theo Trần Diệu Thế thật sự không có làm sự tình thương thiên hại lí gì, ta thật sự cảm thấy có thể rèn luyện đứa bé kia……"
Tống Đoàn Viên dừng bước, ngoái đầu nhìn hắn: "Kỷ công tử, về sau chuyện của Tống gia chúng ta, ngươi cũng đừng quản!"
Kỷ Trường An sửng sốt.
Tống Đoàn Viên không còn dừng lại nữa, vội vã rời đi.
Kỷ Trường An vừa muốn đuổi theo, Thẩm Lận đã tiến đến ngăn Kỷ Trường An lại, "Công tử, Trần lão tướng quân tới, nói là có chuyện quan trọng!"
Trần Ngẩng Chi? Kỷ Trường An nhíu mày, có thể làm Trần Ngẩng Chi tới cửa, sợ thật là chuyện quan trọng, hắn chỉ đành lưu luyến liếc mắt nhìn bóng dáng đi xa của Tống Đoàn Viên một cái, đi nhanh đến phòng khách.
Trong phòng khách, Trần Ngẩng Chi đang đứng nhìn bức họa.
Kỷ Trường An tiến lên kêu: "Trần lão tướng quân!"
Trần Ngẩng Chi ngoái đầu nhìn lại: "Kỷ công tử, người mà ngươi muốn lão phu chiếu cố hôm nay tiến đến xin nghỉ, nói phải về quê hương tế tổ, chuyện này ngươi có biết không?"
Kỷ Trường An lắc đầu: "Hoàng Thượng không phải muốn giao việc bảo vệ hôn nhân của Trình Vương cho hắn sao, lần này là cơ hội rất tốt, nếu lập công, có thể thăng nhiệm thành Binh Bộ thị lang, vì sao lại đột nhiên về quê tế tổ?"
Trần Ngẩng Chi nói: "Lão phu cũng thấy kỳ quái, chỉ là đứa trẻ kia nói, cả nhà bọn họ đều phải trở về, cho nên lão phu tiến đến nói cho Kỷ công tử một tiếng!"
Kỷ Trường An nghĩ đến thái độ vừa rồi của Tống Đoàn Viên, nghĩ lại sự tình trước đó phát sinh ở phủ Trình vương, sắc mặt Kỷ Trường An lập tức đại biến.