Lỗ Tam đích xác có tật xấu này.
Lúc đầu hắn tưởng là do nữ nhân không thể khiến hắn hứng thú, cho nên hắn cưới mười hai vị phu nhân, nhưng mười hai vị phu nhân này, không có một vị có thể làm hắn dựng lên.
Vì đền bù khuyết tật này, hắn mỗi ngày đều luyện công, thân thể càng ngày càng rắn chắc, nhưng chỉ đẹp chứ không xài được.
Lỗ Tam cũng mời đại phu tới, nhưng đại phu sau khi kiểm tra ra tật xấu, cũng không dám nói thẳng, bởi vì Lỗ Tam trước kia chính là lưu manh trên đường, tàn nhẫn độc ác, bệnh này, dù có trị hết, sợ là hắn cũng không đi ra khỏi Thủ Nhĩ được.
Cho nên mấy năm nay, Lỗ Tam vẫn luôn không có chữa khỏi bệnh.
Hiện giờ đột nhiên nhảy ra một tiểu mỹ nhân, trực tiếp chỉ ra bệnh tình chân thật của hắn, Lỗ Tam cảm thấy vừa khổ sở lại vừa phẫn nộ, đồng thời trong lòng cũng có một tia hy vọng.
Ngay lúc Lỗ Tam đang sửng sốt, Tống Đoàn Viên đã thoát khỏi kiềm chế của nam nhân, nhàn nhạt nhìn hắn một cái: "Lỗ Tam gia trị bệnh hay là không trị bệnh?"
Lỗ Tam thấp giọng hỏi: "Ngươi muốn cái gì? Không đơn giản là tiền bạc như vậy đi?"
Tống Đoàn Viên cười cười: "Không cần bạc, ta mới đến Thủ Nhĩ, về sau nếu có địa phương cần nhờ Lỗ Tam gia, hy vọng Lỗ Tam gia giúp một chút!"
Lỗ Tam cười nói: "Chỉ như vậy?"
Tống Đoàn Viên cười nói: "Y thuật của ta rất cao, sẽ chữa khỏi bệnh cho Lỗ Tam gia, hay Lỗ Tam gia suy nghĩ xem giới hạn có thể giúp ta là đến đâu?"
Lỗ Tam gật gật đầu: "Bổn đại gia đáp ứng ngươi, nhưng không biết ngươi trị như thế nào?"
Tống Đoàn Viên kê phương thuốc.
Kỳ thật bệnh của Lỗ Tam không tính là khó giải quyết, dùng bách địa hoàng hoàn thêm nhục quế, hoàng liên, ngủ một mình trong thời gian điều trị, sau ba tháng sẽ khỏi.
Nhưng Tống Đoàn Viên muốn Lỗ Tam giúp nàng tìm đám người Nhị Nhân, tốc độ điều trị phải nhanh hơn, cho nên Tống Đoàn Viên tính toán ở trong vòng mười ngày làm Lỗ Tam nhìn thấy hiệu quả.
Lỗ Tam nghe nói mười ngày là có thể thấy hiệu quả, lập tức tràn ngập chờ mong.
Ngay khi Tống Đoàn Viên vội vàng điều trị thân mình cho Lỗ Tam, Kỷ Trường An tới Thủ Nhĩ.
Tống Đoàn Viên cho rằng chính mình thực thông minh, rời khỏi Thiên Thành, cũng không có trở về Tống gia thôn, nhưng trong nháy mắt khi Kỷ Trường An xuất hiện, nàng mới biết được, nàng căn bản là trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An thấy trong tay Tống Đoàn Viên cầm hòm thuốc đi ra từ Lỗ phủ, hắn tiến lên nhìn nàng, không nói gì, chỉ yên lặng cầm lấy hòm thuốc của Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên muốn đoạt lại, nhưng Kỷ Trường An tránh né.
Tống Đoàn Viên sợ bị người Lỗ phủ nhìn thấy, nàng chạy nhanh lôi kéo Kỷ Trường An rời đi.
Lỗ Tam từ trong nhà ra tới, nhìn thấy bóng dáng Tống Đoàn Viên và Kỷ Trường An, hơi hơi nhướng mày, hỏi gia đinh bên người, "Ngươi không phải nói nữ nhân kia ở cùng mấy đứa con trai sao? Nam nhân vừa rồi là con trai của nàng?"
Gia đinh vội nói: "Hai đứa con trai của nàng tiểu nhân đều đã gặp qua, thật sự là không giống!"
"Nữ nhân này rất kỳ quặc, vẫn nên cẩn thận một chút đi!" Lỗ Tam nói.
Gia đinh chạy nhanh đáp lời.
Tống Đoàn Viên bị Kỷ Trường An lôi kéo lên xe ngựa.
"Vì sao đột nhiên lại rời khỏi Thiên Thành? Có phải Trình Vương đã nói với ngươi cái gì hay không?" Kỷ Trường An hỏi.
Tống Đoàn Viên không nghĩ trả lời.
Nàng đã cho Kỷ Trường An cơ hội, nhưng Kỷ Trường An vẫn luôn không có nói thật với nàng.
Hiện giờ nàng cũng không muốn biết.
"Tống Đoàn Viên, ngươi rốt cuộc đang giận dỗi cái gì?" Kỷ Trường An thật sự là không nhịn được.
Trước khi chưa xác định được Tống Đoàn Viên đã biết cái gì, Kỷ Trường An vẫn không nghĩ tiết lộ át chủ bài ra.