Tống Phúc Quý sửng sốt, đang định nói chuyện, lại bị Vương Ngọc Lan kéo một chút, hai người lấy cớ ăn no, chạy nhanh mang theo Tống Tiếu Tiếu về phòng.
Tống Song Hỉ cũng đứng dậy đi rửa sạch chén đũa.
“Ta nói, lại chờ mấy ngày nữa!” Tống Đoàn Viên nói, “Không kém mấy ngày này!”
“Nương, con không rõ, vì sao con không thể trở lại thư viện đọc sách, rốt cuộc làm sao vậy?” Tống Phúc Tin không vui hô lên.
Tống Đoàn Viên nhíu mày, đang muốn nói cái gì, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh nhao nhao, trong đó một âm thanh tựa hồ là của Vương Lý Thị.
Tống Đoàn Viên đứng dậy, không đợi ra khỏi cửa phòng, liền thấy ngoài cửa sân có vài người đang đứng, thừa dịp ánh trăng kia nhìn ra, thật là Vương Lý Thị và lão đại Vương gia.
Tống Đoàn Viên ra đến cửa.
Phía sau, Vương Ngọc Lan nghe được âm thanh cũng chạy nhanh ra cửa.
“Tống lão bà tử kia, ngươi chạy nhanh ra đây!” Âm thanh sắc nhọn của Vương Lý Thị vang lên ở trong đêm tối.
Người Tống gia thôn vốn dĩ đã ăn xong cơm chiều chuẩn bị ngủ, bị tiếng kêu này của Vương Lý Thị đánh thức, tất cả đều trào ra ngoài xem náo nhiệt.
“Đây là sao?”
“Vừa rồi ta ở thôn đầu nghe Vương Lý Thị nói là Tống bà tử đi đến nhà Vương thị ăn trộm mười lăm lượng bạc!”
“Cái gì? Mười lăm lượng?”
“Trách không được mấy ngày hôm nay, Tống bà tử mỗi ngày đền mua đồ từ thị trấn về nhà, con trai nhỏ cũng đi thư viện Chín đọc sách, bạc lấy từ đâu ra, hóa ra đều là trộm của Vương gia?”
“Tống bà tử này cũng quá độc ác, trước đó bức cho Vương Ngọc Lan nhảy sông, lại đi lừa tiền của Vương gia, có còn là người không!”
……
Tống Đoàn Viên mới ra cửa, nghe được người trong thôn nghị luận, thật muốn xông lên bịt lại miệng của bọn họ.
Cái gì cũng không biết, chỉ nói hươu nói vượn, đầy miệng nổ pháo, một chút cũng không phụ trách nhiệm!
Miệng người trong thôn, so với các anh hùng bàn phím ở hiện đại còn lợi hại hơn!
Vương Lý Thị nghe được các thôn dân nghị luận Tống gia hiện giờ sống tốt như vậy, trong lòng càng không phục, nhìn nhìn con trai nhà mình nói: “Lão đại, nương liền dựa vào con làm chủ!”
Lão đại Vương Vạn Lâm của Vương gia, mặc một thân áo dài, bộ dáng trông giống như tú tài, ra hình ra dáng đứng ở trước mặt Tống Đoàn Viên.
“Lão đại Vương gia cũng là tú tài sao?” Bên trong thôn dân có người hỏi.
“Các ngươi sợ là không biết, lão đại Vương gia nói là được quý nhân tương trợ, được chọn là thí sinh tăng cường, còn nhận được thư đề cử của đại văn hào Lữ tiên sinh, sang năm cũng có thể tham gia khảo thí cử nhân!”
“Thí sinh tăng cường là gì?” Có người không hiểu, vừa lúc thấy Tống Phúc Tin từ trong phòng chạy ra tới, liền lớn tiếng hỏi, “Tống tú tài, mau giải thích cho chúng ta một chút, có phải cũng lợi hại giống như ngươi hay không?”
Tống Phúc Tin mới từ trong phòng ra tới, vừa lúc nghe được nghị luận của người trong thôn, ánh mắt hắn tối sầm lại, không nhịn được cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Tống Đoàn Viên càng thêm oán hận.
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, lão đại Vương gia sao lại nhấc lên quan hệ với Lữ dâm tặc?
“Thí sinh tăng cường là tú tài, là trấn phủ tự mình thêm vào, sang năm con trai ta có thể khảo cử nhân!” Vương Lý Thị chạy nhanh lớn tiếng nói.
“Hóa ra lão đại Vương gia cũng là tú tài, trách không được lại mặc áo dài!”
“Nghe nói lão đại Vương gia leo lên được quý nhân trong thành, bằng không sao có thể được tăng cường?” Có người còn nói thêm.
Vương Vạn Lâm không để ý tới nghị luận của người trong thôn, một tay đặt trước người, một tay đặt ở phía sau, không còn bộ dáng nghèo túng trước kia, mang theo một loại đắc chí càn rỡ của tiểu nhân: “Đại nương Tống gia, ta hỏi ngươi, ngươi đã bức bách nương ta viết một tờ giấy nợ đúng không?”