Kỷ Trường An vẫn luôn ôm Tống Đoàn Viên gắt gao, như thế nào cũng không chịu buông tay.
Hắn biết hiện tại còn chưa phải thời cơ, một khi thân phận của Tống Đoàn Viên bị tiết lộ, đừng nói Hoàng Thượng, ngay cả Trình Vương và Lương Vương cũng sẽ không bỏ qua cho Tống gia, nhưng khi hắn biết Tống Đoàn Viên mang theo bọn nhỏ rời đi, hắn thật sự sợ hãi, thật sự tuyệt vọng, loại tuyệt vọng này giống như 20 năm trước, hắn nhìn thấy phụ thân chết ở trước mặt chính mình.
Trên đời này, có hai người quan trọng nhất với hắn, một người là phụ thân, một người là Tống Đoàn Viên ở năm tháng hắn gian khổ nhất, chống đỡ hắn đi tới.
Hắn muốn nắm chặt tay Tống Đoàn Viên, dù phải đối mặt với bụi gai, hắn cũng không nghĩ buông ra, hắn có tin tưởng hai người nhất định có thể ở bên nhau, nhất định có thể đi xuống!
Thời tiết cuối tháng 10, rõ ràng đã thực lạnh, nhưng Tống Đoàn Viên vẫn bị Kỷ Trường An ôm đến ra một thân mồ hôi.
Tống Đoàn Viên xấu hổ động động thân mình, thấp giọng nói: "Được rồi, ngươi trước buông ta ra nói chuyện đi!"
Kỷ Trường An ở trên vai Tống Đoàn Viên lắc đầu, đem mặt vùi vào trong cổ Tống Đoàn Viên, "Ta không buông ra, ta cảm thấy đây là một giấc mộng, sợ buông ra liền tỉnh lại!"
Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ thở dài: "Yên tâm đi, không phải mộng, bằng không ta cắn ngươi một cái nhé?"
Kỷ Trường An vẫn không chịu buông tay.
Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ nói: "Ta muốn đi nhà xí!"
Kỷ Trường An sửng sốt, tiến lên muốn ôm Tống Đoàn Viên: "Ta ôm ngươi đi!"
Tống Đoàn Viên vội vàng xua tay: "Không cần không cần!"
Kỷ Trường An bắt lấy vạt áo Tống Đoàn Viên không buông tay.
"Yên tâm đi, ta đáp ứng ngươi sẽ không đi, chúng ta từ từ trò chuyện?" Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ nói.
Kỷ Trường An gật đầu, vẫn gắt gao ngồi gần Tống Đoàn Viên.
Ánh nắng chiếu vào trên đầu hai người.
Tống Đoàn Viên cảm thấy thời gian du tẩu không xác định, có lẽ cứ dựa gần như vậy, cũng thực tốt!
Tống Song Hỉ bưng một chén canh gà tiến vào, xuyên thấu qua kẹt cửa nhìn thấy tình hình bên trong, nàng ngẩn ra, nhanh chóng quay lại, thiếu chút nữa đụng phải Vương Ngọc Lan ở phía sau.
"Làm sao vậy?" Trong tay Vương Ngọc Lan còn bưng một cái chậu, nước thiếu chút nữa sánh vào trên người.
Mặt Tống Song Hỉ đỏ lên, chỉ vào bên trong nói không ra lời.
Phải làm sao bây giờ, nương nàng thế nhưng cùng Kỷ công tử……
Vương Ngọc Lan muốn nhìn vào bên trong, bị Song Hỉ chạy nhanh ngăn lại, "Đại tẩu, ta đã nhìn, nương còn chưa có tỉnh, chúng ta chờ lát nữa lại đến!"
Vương Ngọc Lan đang muốn nói, liền thấy cửa phòng kia kẽo kẹt một tiếng mở ra, Kỷ Trường An đứng ở cửa.
Vương Ngọc Lan gọi một tiếng Kỷ công tử, nhìn thoáng qua trên giường, thấy Tống Đoàn Viên đã tỉnh, cũng liền trách móc mà nhìn Tống Song Hỉ nói: "Nương không phải đã tỉnh rồi sao, muội nhìn muội một cái này, còn bảo ta trở về, ta bưng nước lại đây cũng không dễ dàng!"
Tống Song Hỉ đầy mặt xấu hổ, nàng thậm chí cũng không dám ngẩng đầu nhìn Kỷ Trường An, cứ đứng ở cửa.
Vương Ngọc Lan đã bưng chậu rửa mặt đi vào.
Kỷ Trường An liếc mắt nhìn Tống Song Hỉ một cái, từ trong tay nàng tiếp nhận canh gà tới nói: "Đưa ta đi!"
Tống Song Hỉ vội vàng đáp lời, xoay người bỏ chạy.
Kỷ Trường An đóng cửa phòng lại.
Trong phòng, Tống Đoàn Viên rửa sạch mặt.
"Nương, nương bị bệnh gì vậy, sao vô duyên vô cớ liền té xỉu?" Vương Ngọc Lan không nhịn được hỏi.
Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn Kỷ Trường An một cái.