Kỷ Trường An làm bộ thập phần nghiêm túc, lắc đầu: "Hoàng Thượng hành tung bảo mật, nhưng mỗi năm tới đầu mùa đông, Hoàng Thượng đều sẽ đi chùa miếu lễ Phật, nhiều thì nửa tháng, nhanh thì vài ngày, không biết có phải đến nơi đây hay không!"
"Lỗ Tam nói Hoàng Hậu Thanh quốc qua đời ở đây, ngươi nói có thể nào……" Tống Đoàn Viên nghĩ tới khả năng kia.
"Không có khả năng!" Kỷ Trường An thấp giọng nói, xác thực mà nói, hắn là không muốn tin tưởng.
Thanh Hoàng Hậu tính tình ôn nhu, đối với người khác thập phần hòa khí, năm đó thân thể hắn yếu đuối, người khác đều nói hắn không sống được quá mười tuổi, nhưng bởi vì hắn thích Thanh Nguyên, Thanh Hoàng Hậu vẫn đáp ứng hắn, cho Thanh Nguyên đính hôn với hắn.
Ở trong lòng Kỷ Trường An, Thanh Hoàng Hậu còn gần gũi hơn cả mẫu thân của chính mình, hơn nữa Thanh Hoàng Hậu cùng Thanh hoàng đế thập phần ân ái, bên trong hoàng cung Thanh quốc, chỉ có một vị Hoàng Hậu, không có phi tần khác, Thanh Nguyên, cũng là con gái duy nhất của Thanh hoàng đế, lúc ấy Thanh Hoàng Hậu cho Thanh Nguyên đính hôn với Kỷ Trường An, là tính toán giao cả Thanh quốc cho Kỷ Trường An.
Tống Đoàn Viên thấp giọng nói: "Ta cũng không muốn như vậy, được rồi, sắc trời đã khuya, chúng ta đi về trước đi!"
Kỷ Trường An ngoái đầu lại nhìn hành cung kia một cái, theo Tống Đoàn Viên trở về.
Thời điểm hai người về đến nhà trời đã tảng sáng, từng người về phòng nghỉ ngơi, miễn làm cho bọn nhỏ phát hiện ra manh mối.
Ngày hôm sau, Kỷ Trường An nói còn có chuyện chưa xử lý xong, còn muốn ở thêm một ngày, sau khi lưu lại những lời này liền rời đi, một ngày cũng không thấy người. Tới buổi tối, Kỷ Trường An cũng không có trở về, Vương Ngọc Lan còn không nhịn được nhắc mãi vài câu.
"Nương, nương nói xem, Kỷ công tử không phải là không từ mà biệt chứ?" Vương Ngọc Lan hỏi Tống Đoàn Viên.
Không đợi Tống Đoàn Viên nói chuyện, Tống Song Hỉ đã không nhịn được nói: "Đi rồi lại tốt, đỡ phải ở nhà ta ăn không!"
Tống Phúc Tin không vui trừng Tống Song Hỉ một cái: "Ăn không của muội sao? Gia đình này còn chưa tới phiên muội nói chuyện!"
Tống Song Hỉ tức giận đến không được, ném đũa xuống bỏ đi.
Tống Phúc Quý sửng sốt, chạy nhanh hô: "Song Hỉ, muội còn chưa có ăn cơm!"
"Không thì thôi!" Tống Phúc Tin không vui nói, "Đệ thấy muội ấy đã quên trước kia ngay cả khoai lang cũng không có mà ăn, mới được sống mấy ngày ăn no, đã vong bản!"
Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn Tống Phúc Tin một cái, thật không có nghĩ đến, Tống Phúc Tin đột nhiên thế Kỷ Trường An nói chuyện.
"Song Hỉ đang độ tuổi phản nghịch, các con đối với con bé nhiều kiên nhẫn một chút!" Tống Đoàn Viên không nhịn được nói.
Đứa trẻ mười bốn tuổi, luôn tự cho là đúng, lấy chính mình làm trung tâm, Tống Đoàn Viên cũng lý giải.
Tống Phúc Quý không nhịn được thăm dò hỏi: "Sao thế, Song Hỉ cãi nhau cùng Kỷ công tử sao?"
Vương Ngọc Lan sửng sốt, Kỷ công tử và Song Hỉ có quan hệ gì?
Tống Phúc Tin vội vàng gắp phao câu gà chặn miệng Tống Phúc Quý, thấp giọng nói: "Đại ca, cãi nhau cái gì, mọi người đều tốt!"
Tống Đoàn Viên cũng thấy kỳ quái, nhưng thấy Tống Phúc Quý toàn tâm toàn ý gặm phao câu gà, nàng cũng không hỏi nữa.
Có lẽ thật là Kỷ Trường An chọc Tống Song Hỉ, nhưng đêm nay còn có chuyện, chờ qua khoảng thời gian này, nàng sẽ đi điều hòa hai người một chút.
Cơm nước xong, Vương Ngọc Lan thu dọn bàn, Tống Đoàn Viên nói là trở về phòng, lại lặng lẽ từ cửa sổ nhảy ra, ra ngoài bằng cửa sau.
Tống Đoàn Viên ở trên đường cái gặp phu xe ngựa hôm qua.
"Vị nương tử này, lại đi ra ngoại thành sao?" Vị phu xe ngựa kia hỏi.
Tống Đoàn Viên gật gật đầu.
Phu xe ngựa sảng khoái đáp ứng, cầm chiếc ghế băng đặt xuống cho Tống Đoàn Viên lên xe ngựa.
Tống Đoàn Viên ngồi trên xe ngựa, xe ngựa liền chạy về phía ngoại thành.