Tống Phúc Tin sáng sớm ngày hôm sau, lại đi đến phòng Tống Phúc Truyền.
Tống Phúc Truyền cả đêm cũng không có ngủ, đôi mắt đều hồng hồng.
"Nương gọi đệ sao?" Tống Phúc Truyền thấy Tống Phúc Tin tiến vào, vội vàng hỏi.
"Không phải!" Tống Phúc Tin ý bảo hắn tạm thời đừng nóng nảy, "Ta đã nghĩ, không bằng đệ đi tìm người tên Tiêu Nhị Hổ đi!"
Tống Phúc Truyền sửng sốt một chút: "Nhị ca, sao huynh cũng nói như vậy?"
Tống Phúc Tin vội vàng ý bảo hắn không cần kích động: "Hiện giờ Trần Diệu Thế vẫn còn đang ở trong Hình Bộ, là bởi vì Trình Vương có việc cần mẫu thân, cho nên mới thả đệ ra, nhưng Trình Vương là người tùy thời trở mặt, nếu đệ ở Thiên Thành, cũng tùy thời có thể bị bắt lại!"
Tống Phúc Tin thở dài: "Không bằng đệ đi Giang Nam, đệ cũng thích sinh hoạt trên giang hồ, vừa lúc mượn cơ hội này lang bạt một phen, chỉ là thời điểm lang bạt nhớ rõ phải sửa tên, không phải sợ đệ liên lụy đến chúng ta, là thật sự vì tốt cho đệ. Về phần nguyên nhân, về sau đệ sẽ biết!"
Tống Phúc Truyền lắc đầu, hắn không nghĩ đi.
Tống Phúc Tin lại hạ quyết tâm, nhất định phải bảo Tống Phúc Truyền đi, hơn nữa đi càng sớm càng tốt.
Tống Phúc Truyền không có biện pháp, chỉ đành thu thập hành lý.
"Đây là một trăm lượng bạc, bổng lộc của ta ít, nơi này còn có hơn phân nửa là của hồi môn của nhị tẩu đệ, đệ cũng đừng chê ít, cầm trước đi, tới kia nếu không đứng vững gót chân, vậy đi Thủ Nhĩ tìm Song Hỉ bọn họ!" Tống Phúc Tin cho Tống Phúc Truyền một địa chỉ, "Tóm lại tạm thời không cần về Thiên Thành!"
Tống Phúc Truyền nhìn số bạc kia, lại nhìn bộ dáng nghiêm trọng của Tống Phúc Tin, ý thức được sự tình hiện giờ sợ là thật sự không đơn giản, cũng liền gật gật đầu.
Tống Phúc Tin mang theo Tống Phúc Truyền từ cửa sau rời đi.
Tống Phúc Truyền nhìn phương hướng phòng Tống Đoàn Viên, do dự một chút, vẫn chạy đến trước cửa, quỳ xuống, sau đó dập đầu lạy ba cái.
Tống Phúc Tin sâu kín thở dài.
Tống Phúc Truyền dập đầu xong, sau đó mới lưu luyến mỗi bước rời đi.
Trong phòng, Tống Đoàn Viên nhìn bóng dáng hai người, trong lòng không nói rõ tư vị.
Hiện giờ thân phận của nàng sẽ mang đến tai họa cho Tống gia, nàng chỉ có thể bảo hộ được ai thì hay người đó.
Sáng sớm ăn cơm, Tống Phúc Quý nhìn trái phải một chút, hỏi Tống Phúc Tin: "Phúc Truyền đâu? Vẫn còn ngủ sao? Đứa nhỏ này sao không biết sâu cạn như vậy, biết nương giận còn ngủ nướng?"
Tống Phúc Tin vội nói: "Nương, Phúc Truyền……"
"Ta biết!" Tống Đoàn Viên xua xua tay, "Con làm rất đúng!"
Tống Phúc Tin gật gật đầu, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Tống Phúc Quý hỏi: "Phúc Truyền sao?"
Tống Đoàn Viên nói: "Phúc Truyền đi đến một địa phương rất xa, tạm thời sẽ không trở về, con cũng không cần nhớ mong, hắn cũng đã lớn, có thể tự chiếu cố chính mình!"
Tống Phúc Quý sửng sốt, nhìn Tống Phúc Tin, thực rõ ràng Tống Phúc Tin cũng biết chuyện này.
"Nương, nương thật sự đuổi Phúc Truyền đi?" Tống Phúc Quý không dám tin tưởng mà mở miệng.
Tống Đoàn Viên không định giải thích, chỉ nói: "Ăn cơm đi!"
Tống Phúc Quý còn định nói tiếp, lại bị Tống Phúc Tin ngăn cản.
Tống Phúc Tin lắc đầu, ý bảo Tống Phúc Quý ăn cơm trước.
Cơm nước xong, người của phủ Trình vương liền tới chờ, Tống Đoàn Viên cũng đi theo người của phủ Trình vương.
Tống Phúc Quý thật sự không nhịn được, vọt tới trong phòng Tống Phúc Tin chất vấn Tống Phúc Tin, "Nương đuổi Phúc Truyền đi, chuyện này đệ cũng đáp ứng?"
Tống Phúc Tin nói: "Không phải đuổi đi, là bảo đệ ấy tạm đi ra ngoài lánh nạn. Vạn nhất Hình Bộ bắt người trở lại thì làm sao? Huynh cũng đừng quên, Trần Diệu Thế kia vẫn còn ở trong đại lao của Hình Bộ, vạn nhất hắn nói ra việc gì bất lợi cho Phúc Truyền, Phúc Truyền lại phải đi vào!"