Ác Ma Chiếm Hữu

Chương 26.2

Hứa Nhất Chính đến công ty rất nhanh sau đó, Trương Phong Vân ngồi đối diện chiếc ghế Tổng giám đốc của hắn, anh bắt chéo chân, tay đan xen vào nhau. Đôi mắt anh không hề quan sát đến sự có mặt của Hứa Nhất Chính, nhưng anh biết hắn đã bước vào.

"Ngọn gió nào đã mang Chủ tịch Trương đến đây? Phải chăng ngài muốn tìm Tuệ Nhi của tôi?"

Hắn lên tiếng giễu cợt. Mặc dù vậy, Trương Phong Vân vẫn thanh nhã, điềm đạm không vì sự khích tướng mà trở nên nóng nảy, mất kiểm soát.

"Xin Hứa Tổng cẩn trọng lời nói của mình. Tôi đến đây để bàn bạc về hợp đồng sắp tới của chúng ta."

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Nhất Chính vẫn còn giữ cục tức trong lòng:"Vậy sao? Nếu tôi nói không muốn hợp tác nữa?"

Chìa bản hợp đồng đến trước mặt Nhất Chính, anh từ tốn nói:"Với khoản tiền bồi thường này, có lẽ Hứa Tổng không thấy nhầm nhò gì. Nhưng nó không phải là một con số nhỏ đâu."

Nhận lấy bản hợp đồng, hắn đập xuống bàn. Ngồi lên ghế, khẽ nhấc chân xoay ghế nhẹ một góc 90 độ để không đối diện với anh. Hứa Nhất Chính hừ lạnh:"Anh muốn gì?"

Trương Phong Vân vẫn giữ nguyên một vẻ mặt đối diện cùng hắn, đôi mắt lạnh lẽo bức người phẳng lặng không gợn sóng, nụ cười xã giao hé mở nơi viền môi. Sự bốc đồng trong lòng Nhất Chính cũng dần nguôi ngoai, hắn thường không nói lý, nhưng không phải lúc nào cũng có thể ngông cuồng.

"Tôi muốn Âu Tuệ Nhi."

Rầm

Tay Nhất Chính đập mạnh lên bàn, gân tay và gân cổ xanh tím do tức giận mà nổi u lên, trông hắn dữ tợn vô cùng.

Thế nhưng, Trương Phong Vân vẫn vân đạm khinh phong nói tiếp:"Tôi muốn mời cô ấy thủ vai chính cho bộ phim sắp đến. Không lẽ Hứa Tổng đây cứ mãi cầm chân Tuệ Nhi, nuôi cô ấy suốt đời sao?"

Hứa Nhất Chính khẳng định bằng giọng nam cao:"Đúng."

Mọi điều anh đưa ra nào có trục lợi gì được ở Âu Tuệ Nhi chứ? Chỉ là anh muốn giải thoát cô ra khỏi con người này. Cô không thể mãi trở thành một con chim, có đôi cánh thật đẹp nhưng lại bị giam cầm trong chiếc lồng bằng vàng cả đời. Anh cảm nhận được Tuệ Nhi, cô hoàn toàn sẽ ủng hộ anh.

"Tôi đến đây chính là trao cho anh cơ hội đồng thời giúp Tuệ Nhi nghĩ khác về anh. Hứa Tổng, tôi cho anh ba ngày để suy nghĩ." Trước khi rời khỏi, Trương Phong Vân vẫn không quên trao cho hắn một câu nói như lời đe dọa, cũng như cân nhắc Nhất Chính đừng nghĩ rằng làm theo cảm tính là tốt:"Hứa Tổng, đừng vì sắc mà lụi bại. Có thể anh không cần cái hợp đồng đó, nhưng công ty anh có thể bị phá sản chỉ vì sự đền bù "một chút" đấy. Không lẽ anh muốn nhìn cơ ngơi của cha anh đổ xuống sông xuống biển vì một cô gái, chẳng những vậy... Mẹ của anh sức khỏe không tốt đâu."

Hứa Nhất Chính nghiến răng nhìn bóng dáng Trương Phong Vân khuất dần sau cánh cửa, hắn buông lời chửi thề thật nhỏ nơi yết hầu. Cả người nóng bừng, hắn đã mất kiểm soát.

Lúc Hứa Nhất Chính trở về nhà, trong lòng vẫn giữ nguyên một cục nghẹn thật lớn. Đường đường là chủ tịch đài truyền hình TPP nổi tiếng lại có thể mời một cô gái tật nguyền thủ vai chính, chắc chắn anh đang muốn âm mưu việc gì đó. Hứa Nhất Chính cũng không thích Tuệ Nhi trở thành người của công chúng chút nào. Nhưng Trương Phong Vân nói rất đúng, hắn không thể nuôi cô cả đời được, dù có thể đi chăng nữa... Thì cô có vui với những gì hắn gò bó, ép buộc hay không?

Âu Tuệ Nhi tỉnh giấc nhìn đồng hồ, đã hơn mười chín giờ tối. Cô xốc chăn, khó khăn lê bước đến phòng tắm.

Tuệ Nhi chọn bộ đồ đáng yêu nhất trong mắt cô. Cái áo trắng có hình năm dấu tay ma quái, nó chiễm chệ nằm ở ngực cô, chiếc quần ngắn khoe đôi chân thon gọn. Tuy rằng chân phải có tật, nhưng nếu đi đôi giày mà Hứa Nhất Chính tự thân mời chuyên gia về thiết kế cho cô thì... Cô có thể đi đứng như một người bình thường.

Hứa Nhất Chính bước vào phòng, lần đầu tiên thấy cô yêu đời, rồi tự yêu luôn cả bản thân mình. Tuệ Nhi cứ đứng xoay xoay trước gương mà không mảy may để ý đến sự hiện diện của hắn, vòng tay từ sau lưng ôm lấy Tuệ Nhi. Cằm hắn đặt nơi vai cô, hít lấy hương thơm dìu dịu mùi sữa tắm vương lại trên tóc cô, Nhất Chính không ngừng thở dài thườn thượt.

"Có chuyện gì sao?" Tuệ Nhi cất lời, quan tâm hỏi:

Lắc đầu, Nhất Chính chưa sẵn sàng nói ra với cô:"Không có gì. Chúng ta đi xem phim thôi."

"Xem phim gì anh?" Tuệ Nhi cười híp mắt.

"Tùy em chọn."

Âu Tuệ Nhi gật đầu, cả hai cùng nắm tay nhau rời khỏi nhà. Thay vì đi xe hơi, nhưng Tuệ Nhi lại càng quấy không chịu, cô bảo:"Đi bộ đi, em muốn dạo quanh rồi sẵn tiện hưởng gió trời luôn."

"Nếu trời mưa thì sao?"

"Thì cùng tắm mưa."

Nụ cười thanh thuần trên môi Tuệ Nhi hé mở, Hứa Nhất Chính cũng không nỡ phản đối, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, hơi lạnh của cô thật chặt rồi dẫn đường cho cô. Bên trong nhà bếp rộng rãi, Trữ Thanh Trà đang cầm chiếc cốc sữa thơm phức, vốn định thưởng thức nó thật ngon lành. Nào ngờ được một phen chứng kiến cảnh tình cảm nồng đậm thế này, bức bối, cô ném chiếc ly vào bồn rửa chén vang lên một tiếng xoảng. Mọi người xung quanh đều đưa mắt thiếu thiện cảm nhìn Thanh Trà, nhưng chẳng ai dám lên tiếng, họ im lặng, lụi cụi đi dọn những mảnh vỡ bên trong bồn. Qua cửa sổ, Trữ Thanh Trà như sắp bốc hỏa. Cô nhếch môi:"Cứ tận hưởng lấy tình yêu nhỏ bé của cô đi, nay mai thôi... Tôi sẽ là nữ nhân của người đàn ông đó, mọi thứ của Hứa Tổng đều là của tôi."
Bình Luận (0)
Comment