Ác Ma Lao Tù

Chương 44

Cái lợi ích khổng lồ có thể sẽ xuất hiện cũng không khiến cho cậu mất bình tĩnh.

Mà ngược lại, cậu còn bình tĩnh hơn nữa.

Cậu biết rõ rằng để thật sự có được cái lợi ích khổng lồ kia thì tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản.

Cho dù là nằm cùng một phe hay ở phe đối nghịch với đối phương thì cũng đều cần phải tiêu tốn rất nhiều công sức mới được.

Nếu ở cùng phe thì cần làm sao đó để quan hệ của hai người trở nên thân thiết hơn. Nói một cách dễ hiểu hơn là: phải làm cho đối phương đủ quý cậu để sẵn lòng tặng cho cậu những thứ như trang bị hay kỹ năng.

Còn nếu là đối địch thì thao tác đơn giản hơn nhiều, nhưng lại yêu cầu có đủ những thứ như thực lực, nhân thủ,... thì mới có thể xử lý đối phương. Nói một cách thông tục thì là: cướp trang bị, kỹ năng.

Mà đối với Tần Nhiên thì khoảng cách của cậu với những thứ kia còn xa lắm.

Bởi vì, cậu cần phải ứng phó nguy hiểm trước mắt cái đã...

Cùng với quyền phong nặng nề, nắm đấm của đối phương đã cách cậu gần trong gang tấc.

Đối mặt với lực đấm mạnh như vậy, cậu không đón đỡ vì không muốn xương cốt bị nứt gãy.

Cấp thành thạo của kỹ năng “trốn tránh” và cấp E- của thuộc tính né tránh đã cho bước chân của cậu trở nên vô cùng linh hoạt. Cơ thể cậu uyển chuyển nhẹ nhàng tránh thoát đòn đánh đầu tiên của đối phương tựa như một con mèo nhanh nhẹn.

“Hử!” Đối phương kinh ngạc khi cậu có thể tránh thoát một quyền của mình.

Tuy kinh ngạc nhưng nắm đấm của đối phương không hề dừng lại.

Vút!

Quyền này còn nặng và mạnh hơn quyền ban nãy rất nhiều.

Tốc độ cũng nhanh hơn một chút.

Nắm đấm gần như là trong tích tắc liền đã xuất hiện trước mặt cậu khiến cậu hoàn toàn không có cách nào có thể dùng bước chân linh hoạt uyển chuyển cơ thể để trốn tránh.

Hơn nữa, đối mặt mới một quyền còn nặng hơn ban nãy, Tần Nhiên dám khẳng định rằng nếu quyền này đánh trúng thì tuyệt đối không chỉ đơn giản là chấn thương sọ não. Mà hộp sọ của cậu sẽ biến hình!

Hộp sọ còn phải biến hình thì đương nhiên là không có khả năng sống sót.

Cho dù là cơ thể đã được số liệu hóa thì cũng không thể khiến cậu tiếp tục sống.

Suy cho cùng thì những nơi như đầu, tim vẫn luôn được liệt kê vào nhóm yếu hại.

Không chút do dự, Tần Nhiên dồn lực vào eo rồi bẻ người ra sau, hai chân vẫn đứng thẳng tạo ra tư thế vòng cung.

Nắm đấm lướt ngang qua mặt cậu, cơn gió mạnh của lực đấm thổi tung mái tóc của cậu.

Tần Nhiên cảm giác bên má nóng lên, ngay sau đó liền có cảm giác chất lỏng chảy xuống.

Hơn nữa, loại cảm giác đau đớn này rõ ràng là do làn da bị thương khi cơn gió kia lướt qua.

Nhưng cậu cũng không quá để ý đến nó.

Vì quyền thứ ba của đối phương đã tới!

Tư thế đấm thẳng đã biến thành thúc cùi chỏ. Tựa như một cái búa sắt hung hăng nện xuống bụng dưới của cậu!

Vì vẫn đang duy trì tư thế vòng cung nên cậu không có điểm tựa mượn lực. Nháy mắt, cậu đã rơi vài tình huống vô cùng nguy hiểm.

Đứng giữa ranh giới sống và chết, Tần Nhiên nhấc chân lên đá một phát.

Đùng!

Bàn chân vốn đang đứng vững trên mặt đất của cậu liền như có gắn lò xo, đá vào cẳng chân của đối phương ngay trước khi nắm đấm của đối phương chạm vào bụng dưới của cậu, khiến cho cơ thể của cậu nhanh chóng bắn ngược ra sau.

Nhưng, hành động bắn ngược ra sau này khiến cậu trở nên chật vật cực kỳ.

Ngay khi cậu nhấc chân lên, toàn bộ cơ thể liền mất đi cân bằng. Tuy cậu đã mượn được lực đẩy cơ thể về sau nhưng thật ra thì nói rằng mượn lực để lộn nhào về phía sau thì mới chính xác.

Cái hộp đựng “rắn độc – M1” đều đổ xuống một bên.

Tần Nhiên lộn nhào về phía sau nhưng đối phương cũng không buông tha mà tiếp tục đuổi theo.

Đương nhiên Tần Nhiên cũng sẽ không nằm chờ chết.

Trong lúc lộn nhào, thanh M1905 và con dao găm đã xuất hiện trong tay cậu tự lúc nào.

“Dừng tay!”

Lúc này, vị tu sĩ Mornay đứng ở xa xa đã nhận ra người đang đánh nhau với ông lão chính là Tần Nhiên nên bà hô to ngăn cản hai bên tiếp tục đánh.

Ông lão Cống Lan Sâm đang nhấc chân chuẩn bị tung đá và Tần Nhiên đang chuẩn bị nổ súng liền dừng động tác của mình lại sau khi tiếng hét của nữ tu sĩ vang lên.

Nhưng hai bên đều đề phòng nhìn đối phương.

“Thám tử Tần Nhiên, tôi cần một lời giải thích.”

Mornay nhìn Tần Nhiên, đôi mày tự động chau lại. Nhưng giọng điệu và ánh mắt vẫn dịu dàng như cũ.

Đối với câu hỏi không hề có tí dáng dấp chất vấn của nữ tu sĩ, Tần Nhiên cười khổ.

Câu hỏi dịu dàng của bà còn tàn khốc hơn cả chất vấn với vẻ mặt nghiêm khắc vì nó khiến cho cậu cảm thấy khó có thể thú nhận.

“Ban nãy khi tôi và bà nói chuyện thì tôi phát hiện bà đang giấu giếm gì đó!”

“Cho nên, tôi đã giả bộ như rời khỏi rồi sau đó liền trở về, định bụng tìm hiểu nguyên nhân!”

Cậu vừa cười khổ vừa nói ra sự thật.

“Là sơ sót của tôi!”

“Cậu là thám thử lừng danh nhất thành phố này nên sao có thể không phát hiện ra sơ hở trong lời nói của tôi cơ chứ!”

“Xin lỗi, Cống Lan Sâm cho rằng cậu là những kẻ kia nên mới ra tay nặng như vậy với cậu!”

Thở dài một hơi, Mornay biểu đạt xin lỗi với Tần Nhiên.

“Nữ tu Mornay, người phải xin lỗi chính là tôi mới đúng!”

Nụ cười khổ trên khuôn mặt cậu càng khắc sâu hơn.

Cậu thà rằng đánh một trận với Cống Lan Sâm còn hơn là đối mặt với vẻ mặt dịu dàng pha lẫn tự trách của nữ tu sĩ Mornay.

Phải biết rằng, cái sai không phải nằm trên người bà!

Bà đã không nói cho cậu nghe tình hình cụ thể và tỉ mỉ đúng theo sự thật không phải là sai lầm.

Ngoại trừ cha mẹ, không ai có nghĩa vụ phải báo cáo cho một người khác mọi thứ mà người ấy muốn biết.

Tần Nhiên đã hiểu rõ cái đạo lý này từ lâu.

Mà lúc cậu lẻn vào đây, tuy về tình thì còn có thể giải thích được, nhưng về lý thì thật sự là không đúng một chút nào.

Trên thực tế, ngay khi cậu chọn lẻn vào đây thì người sai chính là cậu.

Đối với việc này, cậu thật rõ ràng, cũng không hề phủ nhận.

Bởi vậy nên cái cục diện trước mắt làm cậu xấu hổ vô cùng.

“Thám tử Tần Nhiên, cậu là một người thiện lương!”

“Tilly là đệ tử của Cống Lan Sâm nên ông ta hẳn là biết nhiều tin tức!”

“Từ đầu tôi muốn ngày mai mới nói lại cho cậu. Nhưng bây giờ thì từ chính miệng Cống Lan Sâm nói ra sẽ tốt hơn!”

“Cống Lan Sâm, xin ông hãy nói hết những gì liên quan đến Tilly cho thám tử Tần Nhiên nghe... Đây là lời thỉnh cầu của tôi!”

Nữ tu sĩ Mornay dịu dàng nhìn Tần Nhiên. Sau đó, ánh mắt lại chuyển qua nhìn Cống Lan Sâm, nói.

“Vâng, thưa điện hạ!”

Cống Lan Sâm giơ tay phải lên áp vào trái tim rồi cúi thấp người xuống.

Đây là một lễ nghi cổ xưa.

Mà cái danh xưng kia lại chính là cái mở đầu cho cái lễ nghi ấy.

Tần Nhiên chăm chú nhìn vào Cống Lan Sâm và Mornay.

Trong đầu cậu tự nhiên bật ra câu hét lên ban nãy của Mornay đối với Cống Lan Sâm: “Thưa vị kỵ sĩ bảo hộ của tôi!”

Hiện tại, Cống Lan Sâm đã chính thức gọi Mornay là điện hạ!

Tần Nhiên cũng không ngu dốt. Chỉ từ cách xưng hô của hai người là cậu đã có thể nhìn ra được phân phận của hai người này tuyệt đối không hề đơn giản!

Cống Lan Sâm không thèm để ý đến Tần Nhiên đang nghĩ cái gì. Sau khi hành lễ với nữ tu sĩ, ông lão cao lớn, cường tráng này liền nói cho Tần Nhiên biết tất cả những gì mà ông biết về Al Tilly.

“Cô bé Tilly đã ngẫu nhiên phát hiện ra cái góc hẻo lánh này! Mà cô bé còn có lòng hiếu kỳ vượt xa bạn bè cùng lứa... Sau khi phát hiện nơi này, cô bé liền liên tục thăm dò. Sau đó, phát hiện ra bí mật của ta!”

“Đồng thời, ta cũng phát hiện ra Tilly có tiềm năng tương đối tốt!”

“Thế là thuận nước đẩy thuyền, ta đồng ý dạy Tilly một vài thứ mà trường không dạy, còn cô bé thì giúp ta giữ gìn bí mật!”

Khi Cống Lan Sâm nói đến chỗ này, trên khuôn mặt của ông xuất hiện nụ cười.

Nụ cười bao che khi trưởng bối đối mặt với hậu bối nghịch ngợm.

“Cứ như vậy, ta đã dạy dỗ con bé tầm bốn năm. Ta đã dạy cho cô bé tất cả kiến thức cơ sở và một ít kiến thức cấp cao. Mà khi cô bé mang theo một người đàn ông đang bị thương đến đây vào tuần trước... Hắn ta là một người lạ, vô tình bị Al Tilly cứu! Người ấy chỉ ngủ lại chỗ của ta một đêm liền rời khỏi! Tilly không yên tâm nên đã đuổi theo hắn!”

“Việc Tilly mất tích hẳn là có liên quan đến người đàn ông lạ mặt kia!”

“Nhưng yên tâm đi, Tilly tuyệt đối không có việc gì!” Cống Lan Sâm nói, vô cùng tin tưởng.

Ông tin tưởng vào thực lực của Tilly, và càng tin tưởng vào sự dạy dỗ của mình.

“Cho dù là thời điểm nào thì cũng không thể chắc chắn rằng sẽ không phát sinh việc ngoài ý muốn!”

“Cống Lan Sâm, ông hãy miêu tả đặc thù của người đàn ông bị thương kia cho thám thử Tần Nhiên đi!”

“Nhanh chóng tìm ra Tilly mới là chuyện mà chúng ra nên làm!” Mornay khẽ than thở.

Đối với học sinh của chính mình, vị nữ tu tràn đầy lo lắng.

“Trên mặt thằng nhóc kia có một vết sẹo kéo dài từ ấn đường đến khóe miệng bên trái, rất dễ nhận ra!”

“Khớp xương của đôi tay thô to, kỹ xảo vật lộn tương đối tốt!”

“Vết thương của hắn là ở trên lưng. Nếu không phải né kịp thì thận đã bị xuyên thủng… kẻ ra tay là một tên già đời!”

Cống Lan Sâm nói ra những gì ông còn nhớ về người đàn ông xa lạ bị thương kia.

Trật tự từng câu chữ rõ ràng, mạch lạc. Hiển nhiên, đối với chuyện vừa phát sinh tuần trước, ông lão vẫn còn nhớ rành mạch.

“Những đặc trưng này đủ không?” Mornay nhìn Tần Nhiên, hỏi.

“Vậy là đủ rồi!” Tần Nhiên gật đầu, trả lời.

Trên thực tế, gần như là mỗi một câu nói đầu tiên của Cống Lan Sâm thôi thì đã đủ rồi.

Phải biết rằng, người mà trên mặt có sẹo đã xác định trước chắc chắn sẽ khiến người khác có ấn tượng mạnh.

Càng đừng nói hai dấu hiệu nhận dạng sau đó mà ông lão nhắc đến.

Chỉ cần tìm cảnh sát trưởng John hỗ trợ thì cậu có nắm chắc sẽ tìm thấy đối phương trong thời gian ngắn nhất.

“Nếu như vậy thì việc của Tilly xin làm phiền cậu!”

Mornay khom lưng, biểu đạt lòng biết ơn với Tần Nhiên.

“Tôi đã nhận tiền đặt cọc của Hunter. Bản thân là một trinh thám, đây là công việc của tôi!”

Tần Nhiên vội vàng tránh ra rồi mỉm cười giải thích.

Đến lúc này, đã có được manh mối hữu dụng nên theo lý thuyết thì cậu hẳn là rời khỏi.

Nhưng Tần Nhiên cũng không quên bản thân còn muốn dùng hết khả năng để hoàn thành nhiệm vụ danh hiệu, nhiệm vụ phụ.

Mà căn cứ vào những thông tin mà cậu có thì trên người vị nữ tu Mornay này hẳn là phải có một cái nhiệm vụ phụ. Và thứ còn quan trọng hơn cả là nếu hoàn thành được cái nhiệm vụ chi nhánh liên quan đến Mornay thì đương nhiên có thể trở nên thân thiết hơn với Cống Lan Sâm.

Thực lực của đối phương vẫn còn đang khắc sâu trong đầu cậu. Đặc biệt là cách thức ra quyền nhanh, mạnh, liên tục kia tuyệt đối không đơn giản chỉ nhờ vào tố chất cơ thể mạnh mẽ, mà hẳn là còn cần phải có một loại kỹ xảo đặc biệt.

Nếu có thể thì Tần Nhiên rất mong có thể học được loại kỹ xảo này từ ông lão.

Đương nhiên, Tần Nhiên cũng vô cùng sẵn lòng trợ giúp vị nữ tu đáng tôn kính này.

Cho nên, sau khi ngừng một lúc, cậu nói tiếp:

“Nữ tu sĩ Mornay, tôi đã nghe thấy cuộc đối thoại của ngài và vị đội trưởng Leider... Thật xin lỗi, tôi muốn hướng ngài xin lỗi về vấn đề này!”

“Hình như ngài đang gặp phải một ít phiền phức. Nếu ngài không ngại thì tôi nghĩ rằng tôi có thể hỗ trợ!”

“Coi như là lời xin lỗi và bồi thường cho hành vi không thỏa đáng lần này vậy!”
Bình Luận (0)
Comment