“Tên: Áo chống đạn T1”“Loại hình: Đồ phòng hộ ““Chất lượng: Bình thường”“Lực phòng ngự: 1. Đối với đạn: bình thường; 2. Đối với vũ khí lạnh: yếu” “Thuộc tính: không”“Công dụng đặc biệt: Không”“Có nên mang theo làm nhiệm vụ: có”“Ghi chú: Đây là loại áo chống đạn của cảnh sát nhưng vui lòng đừng nghĩ rằng mặc cái áo này vào là bạn có thể không sợ viên đạn bắn trúng.”
Ngay khi cậu đụng vào cái áo chống đạn, một loạt các thông tin có liên quan đến “áo chống đạn T1” hiện ra trước mắt cậu. Cậu nhanh chóng nhìn lướt qua các thông tin rồi mặc ngay cái áo chống đạn này vào người, không chút do dự.
So với loại áo có tên là “áo của thường dân trong chiến loạn” không hề có chút lực bảo hộ nào thì cái áo chống đạn T1 này hiển nhiên vượt trội hơn nhiều.
Vừa có thể ngăn chặn viên đạn làm tổn hại cơ thể, vừa có thể bảo hộ thân thể khi cận chiến.
Mặc dù khả năng bảo hộ khi cận chiến hơi yếu, nhưng chừng đó cũng đủ làm tăng khả năng hoàn thành kế hoạch của Tần Nhiên.
Tần Nhiên mím chặt môi, cố gắng giảm hơi thở của bản thân xuống mức thấp nhất có thể, im lặng tiến đến gần mục tiêu thứ hai.
Cái mục tiêu thứ hai này cũng không phát hiện ra đồng đội của mình đã chết, mặc dù hai người cách nhau rất gần.
Cũng giống như thằng đầu tiên, thằng côn đồ này cũng không tập trung tìm kiếm mà là hai mắt nhìn ngó lung tung xung quanh. Từ đầu đến cuối đều không hề phát giác ra nguy hiểm đang đến gần.
Tần Nhiên không tính toán tiếp tục mai phục, mà thay vào đó tiếp cận đối phương từ phía sau.
Khi cách mục tiêu chỉ còn hai bước, cậu ngay lập tức bổ nhào vào người đối phương, rồi lấy tay trái bịt chặt miệng thằng côn đồ làm nó không thể hô hoán, trong lúc đó tay phải cũng cầm chặt con dao găm vòng lên trước dứt khoát cắt vào cổ họng của nó.
Thật sự mà nói thì hai tay của cậu gần như hành động cùng một lúc.
Ngay khi mục tiêu tính hô hoán lên hay thậm chí định cắn vào tay trái của cậu thì con dao găm nằm trong tay phải của cậu đã cắt dứt cổ họng của nó.
Máu tươi tuôn ra ồ ạt, một lúc sau, mục tiêu liền bất động.
“Đâm: công kích yếu điểm, tạo thành 100 điểm thương tổn sinh mệnh cho đối thủ (50 vũ khí lạnh (dao găm) – cơ bản X 2), đối thủ tử vong…”Giống y như lần trước.
Tần Nhiên lôi thi thể của nó dấu vào đám phế tích, rồi bắt đầu lục soát tìm chiến lợi phẩm. Nhưng lần này cậu không cởi cái cáo chống đại T1 mà nó đang mặc ra mà chỉ lấy đi cây súng M1905 đang chứa đầy đạn.
Nếu có thể mặc hai cái áo chống đạn một lúc thì đương hiên Tần Nhiên cũng không ngại làm thế. Nhưng thật đáng tiếc, chỉ mới mặc một cái áo T1 thôi đã làm cho cậu cảm thấy di chuyển chậm lại, nặng nề hơn. Vậy nên nếu mặc thêm một cái nữa chắc chắn sẽ ảnh hưởng độ nhanh nhẹn của cậu.
Tình hình trước mắt không cho phép Tần Nhiên giảm tốc độ xuống.
Nếu không, Tần Nhiên chắc chắn sẽ trở thành một cái bia ngắm bắn sống.
Cho dù là một cái bia ngắm bắn sống có lực phòng ngự rất cao thì cuối cùng vẫn sẽ bị bắn thành cái sàng.
“Thằng thứ hai!”Tần Nhiên đếm thầm trong lòng rồi lách người chuồn ra khỏi đống phế tích.
Đi về trước được tầm mấy mét, cậu đứng lại, hòa mình vào bóng đêm rồi nhìn vào cái mục tiêu thứ ba.
Không giống như hai mục tiêu đầu, cái mục tiêu này đang đứng trên một đống gạch ngói, thanh gỗ cao hơn một mét, cho dù nó cũng không tập trung chú ý nhưng Tần Nhiên vẫn không có cách nào xuống tay.
Nguyên nhân là do độ cao.
Nếu bây giờ Tần Nhiên chính diện nhẹ nhàng lẻn tới gần nó thì cho dù có một ít phế tích che giấu nhưng kiểu nào cũng sẽ bị mục tiêu phát hiện.
Tần Nhiên không ngốc đến nỗi thấy bản thân có thể dễ dàng xử lý hai thằng ban nãy mà tự tin cho rằng mình có thể coi thường đối thủ.
Vì dù sao thì cái súng đang nằm trong tay nó cũng không phải chỉ là đồ trang trí cho đẹp.
Còn từ phía sau vòng tới?
Tần Nhiên quan sát cái cách nó bừa bãi nhìn lung tung, thật dứt khoát mà bỏ qua ý định này.
Cậu không muốn bản thân đã lẻn tới sau lưng đối phương được một nửa thì lại bị nó vô tình xoay người mà phát hiện ra.
“Tạm thời bỏ qua cái mục tiêu này vậy!” Tần Nhiên đưa ra quyết định ngay sau đó.
Tuy cậu có M1905 với cả đầy đủ viên đạn, nhưng mục tiêu có mặc áo chống đạn, với lại kỹ năng bắn súng của cậu cũng không tốt đến mức chắc chắn sẽ bắn trúng những vùng yếu hại không được áo chống đạn bảo vệ trên cơ thể của nó như đầu, cổ,…
Còn một lý do nữa chính là một khi tiếng súng vang lên, chắc chắn vị trí của hắn bị lộ!
Mà hiện tại đối phương còn có năm người đều có súng. Cho dù dùng đến kế hoạch đối ứng đã bàn trước với Kha Lâm thì Tần Nhiên cũng không muốn hai chọi năm.
“Ít nhất cũng phải xử lý thêm hai thằng nữa mới được!” Nghĩ vậy, Tần Nhiên bắt đầu xoay người vòng qua nó mà đi.
Vì không muốn bị thằng côn đồ đang đứng trên đống phế tích phát hiện ra bản thân, Tần Nhiên chọn con đường vòng tương đối xa. Đầu tiên là lùi về nơi đã xử lý thằng đầu tiên rồi sau đó mới tránh qua vị trí của thằng thứ ba đi tới.
Hơn mười phút sau, khi Tần Nhiên dừng chân lại thì cậu đã đi tới sau lưng một đám côn đồ tay cầm súng. Dựa vào thị lực không tệ của mình, Tần Nhiên đã nhìn rõ ràng vị trí của năm cái mục tiêu trước mặt rồi nhanh chóng chọn ra cái mục tiêu thứ ba để xuống tay.
Cái mục tiêu thứ ba này là người đứng ngoài cùng bên trái theo tầm nhìn của cậu. So với hai cái mục tiêu mà cậu đã giải quyết thì cái mục tiêu tiếp theo này có vẻ còn mất tập trung hơn nhiều!
Ít nhất, hai thằng côn đồ ban nãy còn giả vờ tìm kiếm, mà cái thằng này thì lại ngồi xổm trong cái góc khuất để những thằng côn đồ khác không nhìn thấy nó rồi hút thuốc.
Bộ dáng thoải mái, vui vẻ của nó làm ngay khi Tần Nhiên nhìn đến liền chọn nó làm mục tiêu tiếp theo.
Tần Nhiên thật cẩn thận mà đến gần dọc theo góc chết trong tầm mắt của nó.
Mặc dù toàn bộ lực chú ý của nó đều đang tập trung vào điếu thuốc đang kẹt giữa hai ngón tay, nhưng Tần Nhiên cũng không vì vậy mà chủ quan.
Vì Tần Nhiên biết trên thế giới này có tồn tại thứ được gọi là “việc ngoài ý muốn”.
Mà thật sự thì cũng không có cái biện pháp hiệu quả nào có thể giảm thiểu việc ngoài ý muốn phát sinh.
Nên chỉ có thể cẩn thận hết mức có thể.
Dưới sự di chuyển cẩn thận như vậy, khoảng cách của Tần Nhiên và cái mục tiêu ngắn dần, ngắn dần.
Khi cậu còn cách nó không đến hai mét thì nó vẫn chưa phát hiện ra sự hiện diện của cậu, mà phải mãi đến khi con dao găm trên tay cậu tiếp xúc da nó, nó mới nhận ra điểm đáng ngờ.
Nhưng, thật hiển nhiên, lúc này đã quá trễ!
Tần Nhiên không thèm quan tâm đến việc tay mình có thể bị bỏng bởi điếu thuốc đang cháy dở liền giơ tay trái lên bịt miệng nó, tay phải cầm chặt con dao găm bất ngờ “xoẹt” qua cổ nó.
Giống như hai cái mục tiêu ban nãy, cổ của nó bị cắt toét ra rồi ngay lập tức xụi lơ ngã xuống đất tử vong.
“Bị bỏng: Đối thủ tạo thành 1 điểm thương tổn sinh mệnh cho bạn”“Đâm: Công kích yếu điểm, tạo thành 100 điểm thương tổn sinh mệnh cho đối thủ (50 vũ khí lạnh (dao găm) – cơ bản X 2), đối thủ tử vong…”“Ba lần lặng lẽ tiến đến gần công kích đối thủ, không bị phát hiện. Lĩnh ngộ kỹ năng: đi lén lút”“Tên: Đi lén lút - cơ bản”“Thuộc tính liên quan: Nhanh nhẹn” “Phân loại kỹ năng: Phụ trợ”“Hiệu quả: Có thể lợi dụng bóng đen tốt hơn làm cho người khác khó phát hiện ra bạn, khả năng ẩn nấp tăng 10%”“Tiêu hao: Thể lực”“Điều kiện để học tập: Độ nhanh nhẹn đạt F”“Ghi chú: Bạn chỉ giỏi ẩn núp thôi chứ không phải tàng hình!”Ngay khi thằng côn đồ tử vong, cậu liền lĩnh hội được kỹ năng mới:
“đi lén lút - cơ bản”.Rồi ngay tức khắc, một loạt thông tin về kỹ năng này hiện ra trong đầu Tần Nhiên. Vì đã có kinh nghiệm hai lần lĩnh hội kỹ năng rồi nên đối với việc các thông tin tự động bật ra trong đầu, cậu không còn giật mình nữa.
Ngay khi các kiến thức đã được truyền đạt xong, cơ thể của Tần Nhiên liền có thể tự nhiên mà vận dụng kỹ năng vừa học được.
“Ba lần?” Tần Nhiên vừa lục xoát cái thi thể trước mặt, vừa xem xét tin nhắc nhở của của hệ thống.
Giống như khi cậu lĩnh hội được kỹ năng “vũ khí lạnh (dao găm) – cơ bản”, cũng là con số “ba lần”.
Con số này khiến cho Tần Nhiên chú ý.
“Đối với người chơi mới thực hiện nhiệm vụ thì chỉ cần có thể làm được ba lần thì sẽ đạt đượt kỹ năng tương ứng?” Tần Nhiên suy đoán.
Nhưng, rất nhanh, Tần Nhiên liền tập trung tinh thần lại.
Cậu nhớ rõ bây giờ bản thân hẳn là nên làm cái gì, chứ không phải là ngồi ở chỗ này suy nghĩ những việc này.
Sau này còn rất nhiều thời gian!
Mà bây giờ?
Tần Nhiên phóng tầm mắt nhìn bốn cái mục tiêu còn lại trước mặt, các kiến thức có liên quan đến “đi lén lút” lại hiện lên trong đầu.
Sau đó, cậu liền lặng lẽ đi tới gần cái bóng râm được tạo nên bởi mấy vái vách tường bị sụp lởm chởm và đám phế tích, rồi dựa vào ánh trăng mờ nhạt lần mò đến gần mục tiêu kế tiếp.
Nếu gọi cái tốc độ mà ban nãy cậu dùng để đến gần ba cái mục tiêu trước là bò, thì tốc độ bây giờ của cậu đã có thể đạt đến bước đi bình thường.
Hơn nữa, ẩn núp càng tốt, càng yên lặng.
Phảng phất giống như thằng ăn trộm trong đêm chuyên nghiệp nhất.
Hoặc có thể gọi là… thích khách (1).
“Thằng thứ tư!”“Thằng thứ năm!”Nhờ có được kỹ năng “đi lén lút – cơ bản” mà Tần Nhiên có thể dễ dàng đi đến trước mặt chúng nó. Cho dù hai thằng này đã cảnh giác hơn ba thằng ban nãy rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi kết cục: bị cậu cắt đứt cổ họng từ phía sau!
Mãi đến lúc này Khắc Sói mới phát hiện ra có gì đó không ổn. Ban đầu có bảy người dàn hàng ngang lục xoát, nếu như nhìn không thấy một, hai người thì thôi âu cũng bình thường, nhưng nếu đột nhiên nhìn không thấy nhiều người như vậy, thì cho dù là thằng ngu cũng sẽ nhận ra khác thường.
Mà Khắc Sói cũng không phải thằng ngu, nếu không cũng sẽ không trở thành cánh tay phải đắc lực của Kền Kền.
Nhưng, sự khinh thường mà hắn dành cho Tần Nhiên và Kha Lâm đã biến hắn trở nên ngu ngốc không khác gì một thằng khờ.
Thậm chí… so thằng khờ còn ngu ngốc hơn!
Hắn quét mắt nhìn xung quanh, cho đến khi không phát hiện ra mấy đứa thủ hạ thì mới nhịn không được mà kêu lên: “Tony, Jack, Bluefield,… Tụi mày đang làm gì vậy hả, ra đây ngay!” Hắn vừa kêu to, vừa nắm chặt cây súng trong tay.
Qua một lúc lâu mà vẫn không nhận được hồi âm, ngay lập tức, Hồ Khắc liền cảm thấy vùng phế tích vốn đã nhìn mòn con mắt này giờ lại trở nên vô cùng xa lạ.
Ánh trăng rọi xuống đan xen trong những bóng đen của đám phế tích tạo nên cảm giác như có những con ma quỷ đang núp trong những cái bóng đen ấy nhìn hắn chăm chú. Cảm giác này làm Khắc Sói cảm thấy sau lưng bắt đầu tiết ra mồ hôi lạnh.
Lâu lâu có cơn gió vô tình thổi lướt qua làm hắn chịu không nổi mà rùng mình một cái.
“Hồ Khắc đại ca!”
Tiếng la bất thình lình vang lên làm cho toàn thân Hồ Khắc run lên. Khi nhận ra đó là đàn em của mình thì hắn nháy mắt nổi cơn giận dữ.
“Mày, cái đồ…”
"Đùng!"
Hắn còn chưa kịp chửi dứt câu thì tiếng súng ở đâu bỗng vang lên. Cái mục tiêu thứ ba mà Tần Nhiên đã phải bỏ qua ban nãy giờ hét lên một tiếng rồi té sõng soài trên mặt đất.
Nhưng vì có mặc áo chống đạn nên nó cũng không đến nỗi bị thương mất mạng!
Mà ngược lại, ngay khi té xuống đất, nó liền xoay người duỗi tay hướng về phía tiếng súng vang lên điên cuồng xả đạn.
Mà Hồ Khắc sau khi chứng kiến toàn bộ quá trình xảy ra cũng ngay lập tức giơ súng lên liên tục bóp cò.
"Đùng! Đùng! Đùng!"
Tức thì, tiếng súng vang vọng liên tục.
(1) Thích khách: (từ cổ) người chuyên dùng vũ khí đi giết nhân vật quan trọng nào đó ở thời xưa.