Ác Ma Tổng Tài Xin Nương Tay

Chương 25

Lâm Di nhìn bức ảnh to đùng đang được hai người vệ sĩ bê ra ngoài mà lòng dạ cồn cào, cô nhìn sang Ngôn Thần Ngạo thấy anh lặng người chăm chú quan sát hai người ấy không rời cho đến khi tấm ảnh được đặt cẩn thận trên xe mới dời đi ánh mắt, khoảnh khắc này đã vô tình làm Lâm Di tò mò cực độ, nhất định sẽ khám phá bức ảnh đó là gì.

Hai tên vệ sĩ sau khi làm xong việc thì chẳng chịu vào đây phụ giúp gì.

Ngôn Thần Ngạo cứ như là ông trời của họ bảo cái gì thì làm cái nấy còn không thì thôi, có vẻ như Ngôn Thần Ngạo nhân cơ hội này muốn hành hạ cô đây mà, Lâm Di phụng phịu phồng môi trợn mắt tức muốn điên khi bị Ngôn Thần Ngạo xoay mòng mòng, hết bê cái này lại bê cái khác, mệt bở hơi tai còn hai tên kia thì khoanh tay đứng nhìn, thật tức chết mà.

“Anh bảo hai người đó vào làm phụ đi chứ, đàn ông con trai thấy đàn bà con gái làm mệt mà không chịu phụ là sao.

Có đáng mặt đàn ông không.” Tức nước vỡ bờ, không thể chịu đựng thêm nữa, Lâm Di buông đồ trong tay xuống đất rồi nhanh chạy đến trước mặt Ngôn Thần Ngạo phân bua.

“Công việc của họ là bảo vệ tôi, còn việc khác không phải chuyên môn thì miễn bàn.” Ngôn Thần Ngạo đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, nghe giọng ấm ức của Lâm Di mà phì cười thành tiếng, anh ngước mắt lên nhịn cười nhìn cô tuỳ tiện nói một câu huề vốn chọc tức Lâm Di rồi sau đó lại tiếp tục cúi xuống dán mắt vào máy tính.

“Anh...!Anh cố tình có phải không?” Lâm Di đỏ mặt phát cáu tức đến độ không nói thành câu.

“Cô mà còn càm ràm nữa thì dọn đến sáng mai luôn đi.” Anh tuỳ tiện đáp.

Đôi tay uyển chuyển của Ngôn Thần Ngạo liên tục gõ trên bàn phím, mắt chăm chú vào từng động tác, công việc ở công ty quá nhiều, anh tranh thủ một chút để giảm bớt công việc vào ngày mai.

Trước khi bước vào dọn dẹp cô đã kịp thay ngay một bộ quần áo dễ vận động cho hợp với hoàn cảnh.

Lâm Di don đẹp xong, mồ hôi nhễ nhại ướt hết cả cái áo sơ mi, những dấu hôn màu đỏ tím tuy đã nhạt nhưng trông vẫn còn lộ liễu.

Ngôn Thần Ngạo làm xong công việc thì vội gấp máy tính lại, anh ngước mắt lên, ánh mắt vô tình dừng lại trên cổ và xương quai xanh của Lâm Di.

Tình hình trước mắt, khiến anh nhớ lại những lời nói của cô trong bệnh viện.

Cái câu “Anh ly hôn với tôi được rồi đó.

Tôi bị cưỡng hiếp rồi, tôi bẩn rồi, vừa lòng anh chưa hả?” nó bất ngờ văng vẳng bên tai làm anh khó chịu vô cùng.

Ngôn Thần Ngạo cau mày hết cỡ, ánh mắt trở nên vô cùng đáng sợ, biểu cảm trên mặt có phần lạnh đi, anh siết chặt tay mình lại cố kìm nén sự bực bội đang trào dâng trong tâm trí.

Anh không tin, với cái bản tính không sợ trời, không sợ đất của Lâm Di mà lại dễ dàng để người ta cưỡng hiếp mình.

Còn nếu thật như vậy thì cô sẽ không thế nào tỉnh táo như vậy, cũng chẳng còn tâm trạng để suy nghĩ những lời đe dọa ngược lại anh.

Mặc dù không tin nhưng anh vẫn cứ bị mấy lời của Lâm Di làm phiền.

Ngôn Thần Ngạo nhịn xuống những nghi ngờ trong lòng đợi dọn nhà xong sẽ giải quyết triệt để.

Sau khi đã chuyển hết đồ lên xe, Ngôn Thần Ngạo khóa cửa nhà lại, Lâm Di đứng phía sau lặng nhìn trong tiếc nuối, ngày đầu đến đây cô đã rất thích ngôi nhà này, lúc đó cô không mơ ước gì cao sang hay ngọc ngà châu báu mà chỉ một điều ước đơn giản là ngôi nhà và những đứa trẻ.

Trước khi xe dần chuyển bánh, Lâm Di đã kịp nhìn lại quanh cảnh xung quanh, cô bồi hồi nuối tiếc khi nơi này chỉ còn lại trong tiềm thức mà thôi.

Thấy Lâm Di thẫn thờ nhìn ra ngoài, Ngôn Thần Ngạo cũng bất giác nhìn theo, anh không hiểu cô nên không biết cô đang rất buồn, anh dời đi ánh mắt ngã người ra sau, nhắm mắt dưỡng thần.

Khi xe dừng lại, Lâm Di lấy điện thoại ra xem, 9 giờ đêm rồi...!

Cô thở dài mệt mỏi, chẳng lẽ cô phải đích thân đem đồ đạc xuống nữa hay sao, ôi mệt chết cô mất.

Nơi cô đến là một ngôi biệt thự màu trắng với kiến trúc kiểu pháp xa hoa tráng lệ.

Khi cô bước xuống xe một sự choáng ngợp không hề nhẹ dâng trào trong ánh mắt khiến cô không tự chủ được mà thốt lên:

“Sao to đẹp thế.”

Ngôn Thần Ngạo đi sau cô, không nhịn được mà nhoẻn miệng cười, nhưng một giây sau đó nụ cười trên môi anh dần tắt, biểu cảm cũng trở nên lạnh lùng, ánh mắt lộ vẻ hoang mang, sao mình lại cười, cô ta không cần làm gì cũng khiến mình cười tự nhiên như thế, Ngôn Thần Ngạo mang theo sự đổi khác này cất giấu vào tim.

Khi Ngôn Thần Ngạo đi vào trong, có 4 người nữ giúp việc đi ra.

Họ cung kính: “Chào cậu chủ.”

Ngôn Thần Ngạo ngồi xuống sofa, tự tay rót một ly trà đưa lên miệng uống, anh nhàn nhạt mở lời:

“Các cô giúp cô ấy chuyển đồ mang lên phòng cho tôi.” Ngôn Thần Ngạo nhìn 4 cô giúp việc đang khép nép trước mặt rồi nhìn lại Lâm Di đang đứng gần đó cẩn thận dặn dò.

Lâm Di nghe giọng của Ngôn Thần Ngạo mà mừng thầm trong bụng, cô sẽ không chuyển đồ một mình nữa rồi.

Cả 4 cô cùng với Lâm Di bắt đầu công việc của mình.

Ngôn Thần Ngạo bất ngờ đứng dậy đi ra ngoài, dặn dò mấy câu cô nghe không rõ, một lúc sau lại là bức tranh đó cùng với mấy đồ riêng tư của anh được vệ sĩ cẩn thận mang lên lầu 3 của căn nhà, Ngôn Thần Ngạo cũng đi theo sau để giám sát.

Khi dưới nhà chỉ còn lại 5 người, Lâm Di mới tiến sát gần mấy cô giúp việc, mở miệng hỏi thăm:

“Chị cho em hỏi, ngôi biệt thự này có tên không chị?”

“Có chứ.

Tên là Linh Linh, cậu chủ lấy tên của vợ sắp cưới để đặt tên cho nơi này.”

Cô giúp việc vừa dứt câu, Lâm Di rủ mắt buồn bã, đôi mắt phiếm hồng, xót xa nhận ra rằng cô chưa bao giờ trở thành một phần nhỏ trong cuộc sống của anh, Linh Linh đối với anh chính là tất cả.

Lâm Di chấn chỉnh lại tâm tình, tiếp tục hỏi:

“Vậy cô biết bức tranh to đùng khi nãy là gì không?”

Lâm Di vừa dứt câu, một cô giúp việc khác nhìn cô tỏ vẻ khó chịu, cô ta nhỏ giọng, thì thào vào tai Lâm Di:

“Cô đừng có nhiều chuyện nữa có được không? Chúng tôi không muốn mất việc đâu.

Ở đây việc bàn tán đời sống riêng tư của chủ nhân là một đại kị đó, bị đuổi như chơi.

Hơn 5 năm trước có người còn bị đánh đến thừa sống thiếu chết, rồi bị đuổi đi như một con chó.”

Lâm Di nghe được kinh ngạc không thôi, mặt cô lập tức tái đi vì sợ.

Thấy Lâm Di như vậy, một cô giúp việc khác lên tiếng trấn an:

“Nếu cô an phận thì sẽ không sao, làm ở đây lương cao đãi ngộ tốt.

Còn nữa, cậu chủ từ nhỏ đến lớn không cho phép ai đụng vào đồ của mình, cô nhớ nghe, đang dọn dẹp lỡ có nhìn thấy thứ gì thì cũng đừng tò mò, rước họa vào thân như chơi.”

“Em biết rồi, cám ơn mấy chị.”

“Dọn nhanh đi còn nghỉ ngơi.”

Một lúc lâu sau đó, cả 5 người mới hoàn thành xong công việc.

Ngôn Thần Ngạo cũng từ trên lầu đi xuống.

Anh nhìn 4 cô giúp việc ra lệnh:

“Các người trở về nhà ba mẹ tôi hết đi, để mình cô ấy ở lại đây được rồi.”

Khi cả 4 cô rời đi, Lâm Di nhìn theo bóng họ, một nỗi mất mát dâng trào trong tim làm cô muốn khóc.

Cô được sắp xếp cho ở một phòng riêng biệt cũng nằm ở lầu 3, Ngôn Thần Ngạo một mình 3 phòng, một phòng ngủ, một phòng sách và mộti căn nữa đóng kín - căn phòng này là bất khả xâm phạm không ai được phép vào ngoại trừ anh.

Sau khi sắp xếp xong phòng ngủ, Ngôn Thần Ngạo mới gọi điện cho bác sĩ và 4 cô hộ lý đến - vị bác sĩ này chính là bác sĩ gia đình của anh.

Một lúc sau, Bác sĩ Ngân tuổi đã ngoài 40 kinh nghiệm dày dạn cùng với 4 nữ hộ lý từ ngoài cửa bước vào.

Lâm Di nhìn thấy họ gật đầu một cái, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì cả người cô đã bị họ khống chế mang lên phòng trên tầng hai.

Hành động quá bất ngờ Lâm Di không kịp phòng bị, liền bị mang đi dễ dàng.

Cô hoảng sợ hét toáng lên:

“Thả tôi ra, làm gì vậy? Thả tôi ra.”

Cô khóc tức tưởi vùng vẫy trong sự bất lực.

Họ ném cô trên chiếc giường lớn.

“Các người làm gì vậy, thả tôi ra, cứu tôi với, làm gì vậy...” Nước mắt đầm đìa, cô hét đến khàn cả giọng, nhưng Ngôn Thần Ngạo đứng bên ngoài vờ như không nghe thấy, khiến nước mắt thương tâm của Lâm Di càng rơi nhiều hơn.

Tứ chi của cô bị 4 nữ hộ lý giữ chặt, nữ bác sĩ tiêm một mũi thuốc mê lên bắp tay của Lâm Di.

Trước khi ngất đi cô cảm nhận được quần áo của mình bị cởi ra, nơi tư mật nằm dưới bụng còn bị một thứ gì đó nông rộng ra, cô vừa kịp cảm nhận nỗi đau rát ở phía dưới trong vài giây thì ngất đi không hay biết gì.

Ngôn Thần Ngạo đứng bên ngoài, khi bên trong trở nên im ắng, không còn tiếng cô la hét nữa, anh mới lẳng lặng đi về phòng của mình.

Bác sĩ Ngân sau khi kiểm tra xong, thì đi ra ngoài tìm gặp Ngôn Thần Ngạo ngay, nữ hộ lý bên trong mặc lại quần áo cho Lâm Di.

Bên trong căn phòng trên tầng 3, Ngôn Thần Ngạo châm điếu thuốc đưa lên miệng hút vài hơi.

Nghe tiếng gõ cửa, anh liền dụi điếu thuốc đi, mắt hướng ra cửa, nhàn nhạt mở miệng:

“Vào đi.”

Bác sĩ Ngân bước vào, mùi khói thuốc khiến chị nheo mày, nín thở.

“Chị cứ nói thẳng vào vấn đề.”

“Màng trinh của cô ấy đã bị rách có sẹo đã lành chứng tỏ từng bị đánh bị va đập mạnh nên mới dẫn đến tổn thương, ko phải rách do quan hệ tình dục gây nên.”

“Được rồi.

Chị về được rồi.” Bác sĩ Ngân quay đầu đi tức khắc, ra tới cửa mới thoải mái thở ra một hơi.

Ngôn Thần Ngạo nghe không sót một chữ nào, gương mặt lạnh tanh không cảm xúc của anh cũng đã bình thản trở lại.

Anh đi tắm rồi đi ngủ bình thường, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lâm Di nằm mê mang tới hơn 2 giờ sáng, giật mình thức giấc, nhớ lại những gì xảy ra trước đó cô vẫn còn hoảng sợ.

Lâm Di mơ hồ ngầm đoán được hành động của bác sĩ đối với mình là gì, cô bực tức đi lấy một thau nước, rồi xong vào phòng của Ngôn Thần Ngạo không ngần ngại tạt nguyên một thau nước vô mặt của anh.

Ngôn Thần Ngạo đang ngủ say thì cảm giác ươn ướt khiến anh choàng tỉnh, còn chưa kịp hiểu chuyện đã xảy ra thì gương mặt của Lâm Di bất thình lình tiến sát về phía anh.

Ngôn Thần Ngạo giật mình, mấy giây sau mới tỉnh táo hẳn.

Còn chưa nói câu gì thì đã bị Lâm Di hét vào mặt:

“Lúc trao thân cho anh, Trần Linh Linh chưa chắc là gái còn trinh đâu, không chừng cái thai trong bụng cô ta của thằng khác cũng nên.”

Lâm Di mở to mắt oán hận nhìn Ngôn Thần Ngạo, cô thét lên:

“Không yêu không thích tôi, anh lấy tư cách gì kiểm tra trinh tiết của tôi.

Đồ hèn hạ.”

Nói xong được câu này, hai mắt của Lâm Di đã đầm đìa nước mắt.
Bình Luận (0)
Comment