Ác Ma Tổng Tài Xin Nương Tay

Chương 42

Ngôn Thần Ngạo đứng chôn chân tại chỗ, đôi mắt cúi xuống nhìn bộ dạng nhếch nhác của mình, anh không có cách nào tin nổi suốt hai mấy năm trời đây là lần thứ hai trong cuộc đời anh rơi vào tình cảnh thảm hại như thế này, lần thứ nhất là lúc anh sáu tuổi.

Anh bình tĩnh đến dị thường khiến Lâm Di ngạc nhiên.

Và rồi anh ngước mắt lên, cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị thường thấy, chất giọng nhẹ nhàng, trầm thấp giống như giễu cợt vang lên:

“Có vẻ như cô rất thích sống một cuộc sống gò bó và tù túng.”

Khi anh vừa dứt câu là y như rằng đất trời trong cô đang sụp đổ khiến Lâm Di chao đảo, lời nói tuy chứa nhiều ẩn ý cũng đủ khiến Lâm Di căng thẳng, chẳng phải là sẽ giam lỏng cô như lần trước hay sao.

Cô còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì đã bị Ngôn Thần Ngạo nắm lấy cổ tay lôi ra cửa.

Sức lực anh quá lớn căn bản cô không có cách nào thoát ra được, chỉ biết yếu ớt bấu víu vào cánh cửa và cái miệng có phần chanh chua hơn người.

“Anh buông tôi ra.

Anh không có quyền làm vậy với tôi.”

Ngôn Thần Ngạo hất hàm quay mặt lại nói với cô:

“Tôi không có quyền còn Trịnh Vỹ Tuấn thì có quyền đúng không.” Anh vừa nói vừa lôi cô đi xuống cầu thang.

Lâm Di cảm thấy khó hiểu khi tự dưng Ngôn Thần Ngạo lại liên tục nhắc đến Trịnh Vỹ Tuấn như vậy, cô mặc kệ trong đó có ẩn tình gì cứ chọc tức để Ngôn Thần Ngạo phân tâm cái đã:

“Anh buông ra.

Trịnh Vỹ Tuấn còn tốt hơn anh gấp trăm lần, tôi mà gặp anh ấy trước chắc giờ này tôi đang hạnh phúc rồi.”

Ngôn Thần Ngạo chậm lại mấy nhịp bước chân, anh không có ý định sẽ buông ra mà lực đạo nơi bàn tay anh càng siết chặt hơn.

Phút chốc cô bị anh kéo xuống nhà kho.

Ngôn Thần Ngạo lại bất ngờ chuyển tư thế hết nắm cổ tay lại nắm cổ áo, bởi vì cô quá lùn so với chiều cao vượt chuẩn của anh nên anh phải cúi người xuống một chút, kéo cô lên một chút, mặt anh kề sát mặt cô, anh nhấn mạnh từng chữ một:

“Chỉ khi nào cô biết ăn năn hối lỗi, tự nhận ra cái sai của mình thì tôi sẽ tha cho cô.”

Lâm Di sững sờ nhìn người đàn ông cao lớn gần trong gang tấc, ánh mắt cứng rắn, giọng nói kiên định:

“Tôi không làm sai thì không việc gì phải xin lỗi, hạ mình trước người khác.”

Ngôn Thần Ngạo ngạc nhiên.

Có chút khâm phục trong lòng nhưng ngoài mặt lại cười khẩy:

“Đến nước này rồi vẫn còn cứng đầu cứng cổ.” Anh đẩy Lâm Di ra khỏi người mình, suýt chút nữa làm cô té nhào xuống đất.

Cánh cửa được anh đóng lại, cô không nao núng, sợ hãi hay khóc lóc kêu gào mà đứng lặng người nhìn ra ngoài khe hở đang dần khép kín.

Tầm nhìn của cô bị che khuất bởi một màn đêm đen kịt.

Lâm Di bình tĩnh đưa tay vào túi quần, không có gì cả, rõ ràng mới nãy điện thoại của cô vẫn còn ở đây cơ mà, Lâm Di nhăn mặt hớt hải mò mẫm khắp nơi, cô ứa nước mắt thất vọng: “Chắc nó rơi ra lúc bị Ngôn Thần Ngạo kéo đi.” Cô vừa hoảng sợ vừa bất an, Lâm Di liên tục đập cửa:

“Ngôn Thần Ngạo anh thả tôi ra.” Lâm Di điên cuồng gào thét đến khàn giọng, qua mấy phút cũng chẳng thấy tăm hơi của ai ngoại trừ tiếng côn trùng kêu rả rích ngoài kia.

Trong này ẩm mốc không chịu được, lại còn tối đen như mực, Lâm Di mò mẫm khắp nơi tìm được cái ván gỗ, cô mừng như được mùa.

Ở trên nhà.

Ngôn Thần Ngạo đang dùng uy quyền để đe dọa:

“Chuyện tối nay tôi cấm các người tiết lộ ra bên ngoài rõ không?”

“Rõ.” Hai chị giúp việc hai tay đan chặt vào nhau, mặt cúi gằm xuống, răm rắp nghe lệnh, không dám hé môi nửa lời.

Lâm Di bó gối ngồi co ro trên tấm ván gỗ.

Nước mắt thầm lặng rơi xuống, giây phút này như rút mất linh hồn của Lâm Di vậy, cô rất sợ tối, cô không muốn ở đây.

Lâm Di vừa khóc vừa chửi rủa:

“Ngôn Thần Ngạo chết tiệt, đồ khó ưa… hu hu.” Giọng cô khàn đi vì khóc, cô rất tự tin vì nghĩ chiếc điện thoại nó vẫn còn nằm trong túi, cô có thể thoát khỏi đây bằng cách gọi cho mẹ chồng, ai ngờ người tính lại không bằng trời tính, nó bị rơi ra lúc nào cô chẳng hay.

Lâm Di nằm co trên tấm ván nhắm mắt lại chấp nhận thực tại phũ phàng không thể nào cứu vãn.

Cô cởi áo khoác ra phủ lên người mình để cho vơi đi cái lạnh đầu thu.

Ở trên nhà.

Ngôn Thần Ngạo ngồi trên giường chăm chú tỉ mỉ xếp lại bức ảnh cưới mà anh nâng niu.

Bức ảnh này là anh thuê nhiếp ảnh gia nổi tiếng về chụp không có tấm thứ hai.

Hình bóng của Linh Linh tràn ngập trong tâm trí khiến Ngôn Thần Ngạo quên bẵng Lâm Di đang gồng mình chịu đựng sự trừng phạt của anh.

Thật ra anh cũng có thể lấy phim để rửa một bức khác nhưng làm vậy thì chẳng còn là duy nhất nữa, Ngôn Thần Ngạo ngồi một chỗ gần hai tiếng đồng hồ kiên trì dán lại bức ảnh, làm xong mới chịu đi ngủ.

Cho đến nửa khuya, anh giật mình thức dậy mồ hôi đầm đìa, nhịp tim tăng nhanh thở ra một cách gấp gáp, ai không biết còn tưởng anh gặp phải ác mộng kinh dị lắm, thật ra anh vừa nằm mơ thấy mình nắm tay một cô gái bước vào lễ đường mà cô gái ấy chính là Lâm Di.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ bất giác mỉm cười như đang giễu cợt chính mình, anh thấy mình là một thằng tồi tệ, lời hứa năm xưa cứ ngỡ như là gió thoảng bên tai vậy mà phút chốc anh đã mang nó trên vai hai bốn năm rồi để rồi hôm nay anh tự chuốc lấy suy tư sầu não vào người chỉ vì một người xa lạ mà người đó lại chẳng phải là Linh Linh.

Ông trời đang hành hạ anh đây mà, không để cho nội tâm anh được nhẹ nhõm.

Càng nghĩ tới Lâm Di anh càng thấy mình thật tệ bạc với Linh Linh - cô gái đã đi cùng anh những tháng ngày thanh xuân tươi đẹp nhất.

Ngôn Thần Ngạo lại nằm xuống ngủ tiếp, nhưng không sao chợp mắt được.

Sáng hôm sau.

Cả đêm cứ trằn trọc không ngủ được nên Ngôn Thần Ngạo dậy rất sớm.

Anh đi xuống lầu mở tủ lạnh lấy một vài chai nước suối và một ít trái cây tươi đem cho Lâm Di.

Thân ảnh Ngôn Thần Ngạo ghé tai sát vào cửa nghe ngóng tình hình, dù cách một cách lớp thép anh vẫn nghe được tiếng thở khẽ khàng của Lâm Di, hình như cô đang ngủ.

Ngôn Thần Ngạo đưa tay gõ gõ vào cửa mấy tiếng rất mạnh, tiếng động vang lên Lâm Di đang nằm trên ván gỗ vội bật dậy theo bản năng:

“Ngôn Thần Ngạo anh thả tôi ra.” Giọng cô khô khốc nhưng vẫn cố nhấn mạnh rành mạch rõ chứ để người bên ngoài nghe thấy.

Anh đứng dựa tường, giọng thong thả:

“Xin lỗi đi, nói tôi sai rồi thì tôi sẽ bỏ qua cho cô.”

Lâm Di ở bên trong thở dài một cái, cô quỳ rạp xuống sàn.

Bên ngoài ánh mắt tỏ ra bất lực, bên trong lại tràn đầy nhiệt huyết:

“Tôi sẽ không xin lỗi đâu, tôi đợi anh bế tôi ra ngoài và đưa tôi đi bệnh viện, tôi sẽ thắng.”

Lâm Di ngồi sát mép cửa cất giọng thều thào.

Ngữ điệu kiên cường tự tin của cô khiến Ngôn Thần Ngạo sa sầm mặt, anh tức giận đấm mạnh vào cửa.

“Vậy thì cô cứ ở đó tiếp tục nằm mơ đi, nước và trái cây tôi để trước cửa, cô cứ thò tay ra mà lấy, ngày nào cô không nhận lỗi ngày đó đừng hòng ra khỏi đây.”

Ngôn Thần Ngạo nói xong cất bước rời khỏi, bên trong Lâm Di lặng người nhìn tiếng bước chân ngày một vang xa.

“Tôi chờ anh bế tôi ra.” Lâm Di gân cổ họng khô khốc lên nói, nói xong cúi đầu ho sặc sụa.

Rời khỏi đây hay không đã không còn quan trọng với cô nữa rồi, cái cô muốn chính là sự tôn trọng và cách nhìn nhận của Ngôn Thần Ngạo đối với mình.

Cô muốn mình là người chiến thắng sau mỗi lần nóng giận của Ngôn Thần Ngạo, cô không muốn phải cúi đầu trước bất kì ai.

Cô nép mình xuống sàn, hé mắt nhìn qua khe hở dưới chân cửa, có một vài chai nước và ít trái cây, cô không chần chừ thò bàn tay bé nhỏ qua khe cửa lấy ra chai nước suối, một hơi uống sạch.

Chiếc điện thoại mà Lâm Di hay mang trong túi vô tình rơi ở phòng khách.

Lúc anh trở vào nhà, chiếc điện thoại rơi ở ngay cầu thang đổ chuông om sòm.

Ngôn Thần Ngạo nhặt nó lên, trên màn hình hiển thị dòng chữ “anh Tuấn”, mắt anh đỏ lên tay nắm chặt thành quyền cố kìm nén sự kích động trong lòng, anh ấn kết nối: “Lâm Di tôi đưa cô đi làm có được không? Sao cô không trả lời tin nhắn của tôi vậy.

Tôi ở ngã ba đợi cô.” Giọng nói trầm thấp dịu dàng thật dễ nghe làm sao, anh im lặng không nói câu nào nhưng thật ra hai hàm răng cắn chặt vào nhau, bên trong nội tâm cứ ngỡ đang bình tỉnh ấy lại đang âm thầm nhen nhóm một ngọn lửa ghen tức bất cứ lúc nào cũng có thể bùng cháy.

Anh lướt qua phần tin nhắn, ngoại trừ vài dòng quảng cáo thì toàn là tin nhắn của Trịnh Vỹ Tuấn có từ hôm qua, nội dung chủ yếu là những lời động viên, thăm hỏi, quan tâm, vừa nhìn giống như những người bạn bình thường nhưng thật ra không bình thường một chút nào, rõ ràng Trịnh Vỹ Tuấn đang có tình ý với Lâm Di.

Bị mấy dòng tin nhắn của Trịnh Vỹ Tuấn làm cho kích động, trong phút chốc anh không kiềm chế được bản tính nóng nảy bộc phát của mình, Ngôn Thần Ngạo ném luôn chiếc điện thoại của Lâm Di vào tường làm nó rơi xuống vỡ nát.

Anh hùng hổ xông ra ngoài, còn không ngần ngại mở cửa nhà kho.

Tiếng động phát ra làm Lâm Di giật mình, chưa kịp thấu hiểu chuyện gì đang xảy ra thì ánh sáng chói mắt hắt vào phòng kèm theo đó là gương mặt tức giận của Ngôn Thần Ngạo xông vào.

Anh lôi cô dậy, khóa chặt hai tay cô trên đỉnh đầu, môi thì hơn xuống môi cô một cách mạnh bạo như muốn hút hết tinh lực cuối cùng của cô.

“Buông… ừm.” Đôi môi bị khóa chặt khiến những lời nói ra chẳng khác gì những tiếng ám muội.

Lâm Di ra sức vùng vẫy đẩy anh ra nhưng không được.

Khi Lâm Di sắp không trụ vững Ngôn Thần Ngạo mới thôi nụ hôn bão táp của mình.

“Hắn ta có làm như vậy với cô chưa?”

Giọng anh khàn đục khiến cô sợ hãi.

Lâm Di còn chưa kịp trả lời thì Ngôn Thần Ngạo lại nói:

“Hay là như thế này? Dứt câu, Ngôn Thần Ngạo cúi đầu vùi mặt vào hõm cổ cô hôn lấy hôn để.

Còn không để Lâm Di chống cự anh đã xé toạc chiếc áo của cô, một tay bóp lấy bầu ngực căng tràn của Lâm Di, anh nhấn mạnh từng chữ nói: “rồi thế này?”

Anh lại tiếp tục luồn tay vào chiếc váy của cô, xoa nắn bờ mông tròn đầy, cất giọng âm trầm lạnh lẽo: “Hay là thế này nữa?”

Lâm Di không biết không hiểu gì cả, cô chỉ biết tim mình như sắp ngừng đập, nội tâm đang thật sự hoảng loạn vô cùng.

Khi Ngôn Thần Ngạo định cởi hết Lâm Di đã kịp đẩy anh ra, Ngôn Thần Ngạo bị lung lay còn chưa định thần đã bị Lâm Di cho ngay một cái tát vào má, cái tát này là cô đã dùng hết sức mà đánh, đánh xong lòng bàn tay của cô rát buốt, cô ngước gương mặt đầm đìa nước mắt nhìn anh, giọng khàn khàn não nề xót xa:

“Vì sao không yêu tôi, ghét bỏ tôi hận tôi như vậy mà lại hôn tôi lúc nào cũng ăn hiếp tôi, muốn lại gần tôi.”

Lâm Di vừa nói vừa khóc nức nở, tiếng khóc của Lâm Di đã kéo lý trí của Ngôn Thần Ngạo trở về thực tại, anh chôn chân tại chỗ lặng thinh không nói gì mấy giây, anh lặng người quan sát nét mặt bi thương của Lâm Di.

Sau đó lặng lẽ đi ra ngoài đóng cửa lại, anh dựa vào tường một lúc, bên tai còn nghe tiếng khóc thút thít của Lâm Di.
Bình Luận (0)
Comment