Chương 104: Giới hạn
Chương 104: Giới hạnChương 104: Giới hạn
Đêm đó, bác sĩ từng nhắc nhở anh ta rằng, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được rời khỏi phòng. Anh ta vẫn nhớ như in ánh mắt của bác sĩ lúc nhấn mạnh vấn đề này.
Nhưng không lâu sau, Giang Thành lại đi ngủ vô tư vô lự.
Không những đi ngủ, mà còn ngủ say, vô cùng thoải mái, trong lúc ngủ còn thay đổi khá nhiều tư thế kỳ lạ, khiến tên mập đây phải mở rộng tầm mắt.
Có lẽ là bác sĩ đã nhận ra manh mối trên tờ báo kia, thế nên mới biết được điều gì đó qua vật này, cuối cùng mới không hề sợ hãi.
"Bác sĩ!" Tên mập cúi người, tò mò hỏi: "Tôi từng xem qua tờ báo kia. Trên đó chỉ ghi lại đầu đuôi vụ án giết người trong biệt thự thôi mà, nhưng..." Anh ta ngẩng đầu lên: "Có liên quan gì đến nhiệm vụ tại ngôi trường vừa rồi đâu?"
Giang Thành nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ. Đêm còn chưa sâu, xa xa thỉnh thoảng có tiếng xe cộ bấm còi inh ỏi. Hắn ẩn nấp nửa người trong bóng tối, không hề trả lời ngay.
Cơ thể của tên mập dần cảm giác không được thoải mái cho lắm.
Anh ta không sợ Giang Thành ăn nói nhảm nhí, mà là sợ hắn đột nhiên im lặng.
Thời gian trôi qua, điều này khiến anh ta càng lúc càng nhận ra khoảng cách giữa hai người, dù Giang Thành không cố ý thể hiện như vậy.
Nhưng tên mập biết rằng, hai người dù sao cũng thuộc về hai thế giới.
Nếu Giang Thành tình nguyện, hắn có thể hòa nhập vào cuộc sống của chính tên mập; nhưng nếu hắn không muốn, thì thế giới của hắn không bao giờ có một vị trí dành cho tên mập đây.
May mắn thay, ngay trước khi sợi dây cung trong lòng tên mập đứt đoạn, Giang Thành cuối cùng cũng lên tiếng.
"Nội dung của tờ báo đã thay đổi." Hắn nói: "Tin tức trước đó đã biến mất, và khoảng trống trên tờ báo đã hiện ra quy tắc cấm ky liên quan đến nhiệm vụ vừa rồi."
Một vẻ lo nghĩ loé lên trong mắt tên mập.
Anh ta nhạy bén bắt được một từ mà Giang Thành vừa nhắc đến.
Cấm ky.
Thav vì. manh mất. "Trong nhiệm vụ kia, quỷ hồn không thể lặp lại hành vi giết người tại cùng một địa điểm." Giang Thành quay đầu, nói.
Tên mập trừng to mắt, và suy nghĩ của anh ta ngay lập tức quay trở lại với nhiệm vụ.
Người phụ nữ mặc sườn xám chết trong ký túc xá, Long Đào chết trong nhà vệ sinh nam hẻo lánh, La Nhất chết trong phòng lưu trữ hồ sơ, Chân Kiến Nhân tử vong tại trung tâm thiết bị, và Dư Văn... mất mạng trong một nơi được xem như là thế giới gương...
Thật vậy! Sau khi liệt kê các địa điểm xảy ra án mạng, có thể thấy rằng chẳng bao giờ có 2 người tử vong ở cùng một nơi.
Có lẽ đây cũng là lý do tại sao bác sĩ tự tin ngủ thằng cằng vào ban đêm.
Rốt cuộc, người phụ nữ mặc sườn xám kia đã tiên phong chết tại nơi đó.
Tên mập liếm nhẹ đôi môi nứt nẻ, nhỏ giọng hỏi: "Còn... còn điều cấm ky gì khác không?"
"Còn." Giang Thành gật đầu, cũng không hề giấu diếm gì mà nhìn thẳng vào mắt tên mập: "Nhưng anh không cần biết."
Nghe vậy, tên mập chỉ do dự một giây, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi, bác sĩ."
Trong lòng tên mập biết rõ, với năng lực của Giang Thành thì việc lấy cớ lừa dối anh ta là một chuyện thừa thãi, vả lại vô cùng dễ dàng.
Nếu hắn đã nói như vậy, ắt hẳn phải có lý do của mình.
Về phần lý luận của Giang Thành, ngoại trừ đoạn liên quan đến mấy quán Karaoke là không mấy đáng tin cậy, đa phần những chỉ tiết khác vẫn rất đáng tin cậy.
Cuộc nói chuyện tối nay lẽ ra nên kết thúc tại đây. Tên mập đứng dậy, đang định rót đầy ly nước ấm cho bác sĩ; nhưng vừa chạm tay vào ly, thân thể anh ta bỗng nhiên chấn động mạnh.
"Bác sĩ!" Tên mập nhìn Giang Thành với ánh mắt khẩn trương rõ rệt: "Có phải tờ báo đó là phần thưởng thông quan của nhiệm vụ lần trước hay không?"
Giang Thành nhìn ngược lại anh ta, mắt đối mắt.
"Đúng vậy."
"Thế còn phần thưởng lần này?"
Không nhân đước câu trả lời nhưng anh †a khá naac nhiên khi †trânda thấy ánh mắt của Giang Thành đang nhìn chằm chằm vào mình. Kiểu ánh mắt này... khác với mọi khi.
Không khí nhất thời trở nên căng thẳng hẳn.
Đột nhiên, tên béo chợt nhận ra một điều gì đó.
Anh ta không dám động đậy, qua mấy giây mới chậm rãi vươn tay, mò mẫm tới lui trên cơ thể mình.
Đầu tiên, anh ta kéo phọt-mơ-tuya áo khoác, sau đó là mấy cái túi...
Cuối cùng, tên mập tìm ra một mảnh giấy hơi ố vàng trong một chiếc túi áp sát người mình.
Nó trông giống như một tờ báo vậy.
Cạnh góc trang báo vẫn còn vết răng cưa, chứng tỏ bị xé ngang. Xem ra... vẫn là một trang báo không hoàn chỉnh.
Tên mập cũng không lật ra, mà thành thật đưa đẩy tờ giấy về phía trước, đặt xuống mặt bàn trước mặt Giang Thành.
Không ngờ...
Giang Thành cũng không đọc trang báo ấy, mà vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt của tên mập. Trông ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh như biển.
Bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, tên mập cảm thấy hồn phách của mình sắp bay ra ngoài mất rồi. Hai chân của anh ta run rẩy, cứ tưởng sẽ phải quỳ sụp xuống ở ngay khoảnh khắc tiếp theo.
"Bác sĩ!" Tên mập chua xót nói: "Nghe tôi giải thích. Tôi thật sự không biết thứ này nằm trên người. Nếu biết, tôi đã sớm đưa cho anh rồi. Tôi... tôi không có ý giấu riêng đâu..."
Tên mập thổ lộ thành khẩn, suýt nữa là đưa tay ra thề rồi.
Cũng may, cuối cùng Giang Thành đã nhìn sang nơi khác.
Thoát khỏi ánh mắt kia, tên mập lập tức bắt đầu thở dốc. Vừa rồi, áp lực nặng tựa núi cao kia khiến hô hấp của anh ta gần như đình trệ. Anh ta chỉ biết vươn tay lau đi lớp mồ hôi lạnh trên trán, ngay cả sống lưng cũng ướt đẫm.
Tên mập lo lắng nhìn Giang Thành, giống như một học sinh mắc lỗi, chỉ dám trốn trong bóng tối, âm thầm quan sát thầy giáo của mình.
Sau khi cầm tờ báo lên, Giang Thành cũng không mở ra đọc trước mặt tên mập, mà chỉ đút ngay vào túi.
Vừa thoáng nhìn thấy thế, tên mập ớn lạnh cả người.
Nhưng cũng không dám biện minh gì. Anh ta không nhớ nổi người bác sĩ này đã cứu mình biết bao nhiêu lần trong Ác mộng. Nếu không có bác sĩ, anh ta đã toang từ lâu, đáng buồn thay là chuyện thế này lại xảy ra.
Mặc dù... anh ta thực sự không cố ý.
"Bác sĩ... bác sĩ... Dường như tên mập không muốn từ bỏ ý định giải thích, chỉ là khi vừa ngẩng đầu lên thì...
Két két...
Chân ghế cọ xát với mặt đất, tạo nên một âm thanh rất choi tai. Giang Thành đứng dậy, đầu tiên là kéo căng góc quần áo nhăn nhúm, sau đó quay đầu rời đi.
Tiếng chân bước trên cầu thang âm vang từng tiếng "cộp cộp", tương đối trầm đục, và tên mập nghe thế thì càng cảm thấy khó chịu.
Chẳng biết phải làm gì, anh ta ngồi chờ ở đó một lúc lâu. Mãi cho đến khi không còn tiếng động nào từ phía trên, tên mâp mới chậm rãi lên lầu. Anh ta thầm biết rõ, chuyện này chỉ có thể trách ở bản thân mình.
Dù sao đi nữa, anh ta và bác sĩ cũng chỉ là tình cờ gặp nhau, huống chỉ là ở một nơi quỷ dị như Ác mộng.
Bác sĩ đồng ý cho mình ở lại đã là một hành vi hết lòng giúp đỡ rồi.
Nếu nghĩ theo một hướng khác, giả sử chuyện như vậy xảy ra với bản thân anh ta - với tư cách là Giang Thành - anh ta sẽ có cảm giác gì?
Đương nhiên anh ta cũng sẽ hoài nghi đối phương muốn chiếm làm của riêng.
Niềm tin... luôn có giới hạn.
Huống chỉ là loại vật phẩm có thể cứu lấy tính mạng như thế này.
Tên mập đi đến tầng hai, tạm thời thu dọn chỗ ngủ trước mặt. Anh ta thở dài, yên lặng đóng gói đồ đạc, chuẩn bị ra đi.
Bác sĩ không chủ động đuổi anh ta, vậy là đã giữ thể diện cho anh ta lắm rồi.
May mắn thay, tên mập không có quá nhiều gia tài, chỉ là một chiếc túi nhỏ nên có thể đóng gói nhanh chóng.
Anh ta xách túi lên, quay đầu nhìn lại nơi không mấy quen thuộc này, thầm cảm thấy hơi mất mát.
Tiếp theo, tên mập dán lại một mảnh giấy ngay nắm đấm cửa phòng ngủ, chủ yếu là nhắc nhở Giang Thành đừng quên món sườn và cá trong tủ lạnh. Vừa lúc tên mập xoay người rời đi, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.
Một cái bóng hắt dài xuống sàn nhà.
"Tối nay nếu anh không giao vật ấy ra, anh đoán xem, sẽ phát sinh chuyện gì đây?" Giang Thành lạnh lùng nói: "Suy nghĩ thử xem, anh mập chết tiệt."