Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 106 - Chương 106: Lữ Quán An Bình

Chương 106: Lữ quán An Bình Chương 106: Lữ quán An BìnhChương 106: Lữ quán An Bình

Mãi cho đến khi tên mập cùng Giang Thành từ nhà khách hàng trở về, đầu óc anh ta vẫn còn rất mông lung.

Anh ta lén liếc nhìn bác sĩ đang đánh vật với món cá chua ngọt, cổ họng bất giác cuộn lên một cái.

Đây không phải con người...

Ít nhất không phải là một người anh ta có thể hiểu được.

Sau bữa tối, không ngờ Giang Thành lại xắn tay áo, chủ động thu dọn bát đĩa.

Cái này làm cho tên mập đang chờ ở bên cạnh hoảng sợ: "Bác sĩ," Tên mập vội vàng ngăn lại, kinh ngạc nói: "Anh đang làm gì vậy?"

Điều này khiến anh ta cảm thấy ý nghĩa tồn tại duy nhất của mình ở đây cũng đã không còn.

"Chờ dọn dẹp xong, anh hãy đi ngủ đi." Giang Thành suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm: "Chúng ta ngủ cùng nhau, sau đó anh hãy nhớ đặt đồng hồ báo thức, 12 giờ đánh thức tôi."

"Muộn như vậy rồi anh còn muốn ra ngoài?" Tên mập khó hiểu hỏi.

Nhưng anh ta cũng đã quen với việc Giang Thành không đưa ra giải thích, cho nên sau khi thu dọn sơ qua, hai người liền lên tầng nghỉ ngơi.

Tên mập vốn còn tưởng rằng mình có thể vào phòng ngủ để ngủ, nên cố ý thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ mới mua, nhưng Giang Thành lại nhìn chằm chằm bộ đồ ngủ mới của anh ta một lúc,"chậc" một tiếng rồi đóng cửa phòng ngủ lại.

Để tên mập tự vật lộn một mình trong phòng khách.

Nguyên tắc sinh tồn đầu tiên của tên mập chính là cẩn thận nghe lời của bác sĩ.

Những thói quen tốt trong ác mộng cũng được giữ lại trong cuộc sống hiện thực.

Sau khi rất nghiêm túc đặt hai cái đồng hồ báo thức, tên mập ngủ thiếp đi, bị đồng hồ báo thức đánh thức trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

Anh ta bập môi, để khiến mình tỉnh táo, sau đó đến gõ cửa Giang Thành, điều anh ta không ngờ tới là cửa không khóa, chỉ cần đẩy nhẹ một cái là đã mở ra.

Thay vì đột ngột xông vào, anh ta an phận đứng ở cửa. chưa?"

Giang Thành nằm trên đệm, an yên như đã chết rồi vậy.

"Chưa," Hắn không hề mở mắt, chỉ mấp máy môi: "Tôi vẫn còn dư vị."

Tên mập: "... Bác sĩ, anh đùa một chút mà vui vẻ như vậy sao?"

Nhưng tên mập rất khôn ngoan biết rằng, bác sĩ bảo đánh thức vào lúc này không chỉ là để đùa, chắc là còn có chuyện quan trọng.

Anh ta nuốt nước miếng, dò hỏi: "Có ai đến vào giờ này sao?"

"Khách hàng?" Anh ta tiếp tục theo dòng suy nghĩ này...

Ngay sau đó, đồng tử của anh ta đột nhiên co rút lại.

Khách hàng gì mà lại không tiện đến vào ban ngày, nhất định nửa đêm mới lén lút đến?

Tên mập lập tức nghĩ đến phú bà có sở thích viết thư tay trên kệ đựng bệnh án.

Phi!

Là giấy chẩn đoán bệnh tình của phú bà.

Hầu hết bọn họ đều sẽ phát bệnh vào lúc nửa đêm trống vắng, cô đơn và lạnh lẽo.

Ngay lập tức, ánh mắt anh ta nhìn Giang Thành liền thay đổi.

Giang Thành cũng không quan tâm tên mập đang nghĩ gì, vén chăn lên, chậm rãi ngồi dậy, sau đó rời khỏi đệm, đứng lên.

Tiếp theo trước mặt tên mập, cởi bộ đồ ngủ ra, thay một bộ đồ thể thao dễ nhẹ nhàng.

Tên mập nghi hoặc nhìn hắn chằm chằm, dần dần, cũng đã nhìn ra một chút manh mối.

Anh ta mở to mắt và nói,"Bác sĩ, không phải đêm nay anh lại muốn... ?"

"Ngủ đủ chưa?" Giang Thành liếc anh ta một cái, ngồi xổm xuống buộc chặt dây giày, cắt ngang lời tiếp theo của anh ta: "Ngủ đủ rồi, thì đêm nay đừng ngủ nữa."

"Chúng ta chỉ vừa mới thoát khỏi ác mộng!" Tên mập cảm thấy như sắp suy sụp.

"Đừng kích động," Giang Thành buộc xong dây giày, từ trong túi áo trước đó lấy ra một tờ báo ố vàng, sau khi kiểm tra kỹ càng thì cất kĩ bên người: "Tôi không chuẩn bị dẫn anh đi cùng." anh..."

"Được rồi." Sau khi kiểm tra xong hết mọi thứ, Giang Thành lại trở lại chăn, hơi ấm còn sót lại bên trong khiến hắn thoải mái rên rỉ, kéo chăn ra, đắp đến tận cằm.

"Tôi phải đi ngủ rồi." Hắn bình tĩnh nói.

Tên mập biết mình không đánh lại được bác sĩ, nên dù muốn ngăn cản cuối cùng cũng đành chịu thua, có lẽ... bác sĩ có kế hoạch của riêng mình.

"Vậy bác sĩ, anh chú ý an toàn nhé." Anh ta suy nghĩ một chút, đột nhiên nhắc nhở: "Còn nữa, lần này đừng nghĩ đến việc cứu người nữa, anh lo tốt cho mình là được rồi."

"Biết rồi." Giang Thành từ từ nhắm mắt lại: "Anh mập, đóng cửa lại từ bên ngoài đi, tôi phải... ngủ rồi."

Trong bóng tối, hô hấp của Giang Thành đều đều.

Nghe khiến người ta thật an lòng.

Dần dần, hắn đã thực sự chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, hắn mơ thấy mình chậm rãi đứng dậy, đi xuống cầu thang tầng một, lại đẩy cánh cửa sắt đen kịt ra.

Khi mở mắt ra lần nữa, đập vào mắt là một không gian chật hẹp.

Trên đỉnh đầu là một ngọn đèn dầu lờ mờ đang cháy.

Không biết là do gió, hay do nhiên liệu có vấn đề, mà ngọn lửa chập chờn lúc tối lúc sáng.

Trần nhà rất thấp, xuyên qua ánh đèn lờ mờ có thể nhìn thấy trên trần nhà giăng đầy mạng nhện, cũng may hiện tại không nhìn thấy có con nhện nào xứng với cái mạng nhện.

Từ tận đáy lòng, hắn cực ghét những tên có rất nhiều chân, người còn đầy lông lá.

Nơi đây thấp tối, lờ mờ, hắn khit khit mũi, còn kèm theo... từng đợt mùi kì lạ.

Cái mùi này, hắn không còn xa lạ nữa.

Hắn chậm rãi cúi đầu xuống, cuối cùng cũng xác nhận được vị trí của lần đến này.

Hắn đang ở trong một nhà vệ sinh vô cùng chật chội.

Không chỉ chật chội, lại còn bẩn thỉu. nguyên nhân.

Trước mặt chỉ có một cánh cửa gỗ mỏng manh, phần dưới cửa gỗ vẫn còn nhiều vết cháy đen.

Hắn nín thở, đẩy cửa bước ra ngoài.

Còn chưa đi mấy bước, sau khi hắn đẩy một cánh cửa sắt màu xanh lục ra, trước mặt liền xuất hiện một nơi tương tự đại sảnh, diện tích ước chừng 100 mét vuông.

Mặt đất tối đen, không biết là xi măng, hay là một loại chất liệu đặc biệt nào đó.

Tóm lại là rất thô.

Bàn ghế cũng như vậy, trông đã rất cũ kỹ rồi, ngay cả chiếc bàn gần hắn nhất cũng đầy vết nứt, trên đó còn sót lại vết dầu mỡ không thể lau sạch được nữa.

Trong ấn tượng của Giang Thành, hắn chưa từng tới một nơi như này, hắn chỉ xem qua trong điện ảnh hoặc phim truyền hình có cảnh tương tự như vậy, đều là những phim cổ trang những năm thập niên 1970. 1980.

Có vẻ như lần này, khoảng thời gian xuyên không của hắn tương đối dài.

Hắn đứng tại chỗ nhìn chung quanh một lượt, nơi này chắc là một lữ quán quy mô không nhỏ, tầng này được xem là nhà ăn do chính lữ quán điều hành.

Hắn tìm thấy tên của lữ quán ở một vị trí nổi bật.

Lữ quán An Bình.

Môi trường xung quanh đã được xác nhận, bước tiếp theo là gặp gỡ các đồng đội trong nhiệm vụ này.

Có lẽ bọn họ cũng ở trong lữ quán này.

Người ngồi ăn xung quanh không nhiều, hơn mười bàn thì chỉ có ba bàn có người ngồi.

Ánh mắt hắn từ từ quét qua.

Tất cả mọi người đều đang cúi đầu ăn, không có ai chú ý đến hắn.

Hắn nhấc chân đi về một hướng, nơi đó không có cửa, chỉ có một tấm màn trắng chắn ngang.

Là phòng riêng duy nhất trong lữ quán này, cũng được nhưng vẫn đơn giản.

Vừa mở rèm ra, sáu bảy con mắt từ bên trong chiếu thẳng vào. Giang Thành không hề khách sáo bước vào, kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, quần áo của người bên trong hiển nhiên không hợp với thời đại này, bọn họ cũng giống như Giang Thành, đều đến từ thế giới mấy chục năm sau.

Tính cả Giang Thành, không hơn, không kém.

Năm nam và ba nữ.
Bình Luận (0)
Comment