Chương 108: Bạn tốt
Chương 108: Bạn tốtChương 108: Bạn tốt
Ánh mắt mọi người đảo qua anh ta, nhìn người bên cạnh.
Đây là một ông lão râu tóc bạc trắng, nhìn qua đoán chừng cũng phải trên dưới 70 rồi, nhưng may mà trạng thái tinh thần khá tốt, ngồi ở đó trông vô cùng khí thế.
"Bùi Càn." Ông lão khẽ gật đầu: "Giáo sư học viện mỹ thuật, chuyên môn là hội họa Trung Quốc."
Ông lão khí khái bất phàm, lời nói ngắn gọn nhưng mạnh mẽ.
Người tiếp theo chính là tên mập đầu tổ quạ, anh ta đưa tay gãi mái tóc biến dạng của mình, hơi thận trọng nói: "Tôi tên là Bôn Phú, là một menial, à, chính là một lập trình viên mà mọi người hay nói. Tôi năm nay 28 tuổi, nhưng tôi vào ngành sớm, đã làm việc sắp được 10 năm rồi."
Nói xong, anh ta lại cúi đầu, nhỏ giọng nói thêm: "Ngoại trừ chuyên ngành ra, tôi không có sở trường gì."
Anh ta biết rất rõ, trong thời đại này, kỹ năng của anh ta e rằng có thể không dùng đến.
Chỉ thấy Giang Thành lắc lư cơ thể của mình, nhìn chằm chằm người trước mặt, đột nhiên nói: "Anh nói dối! Tôi chưa từng thấy một lập trình viên lâu năm nào mà không bị hói đầu cả!"
Hắn chỉ vào cái tổ quạ trên đầu Bôn Phú và nói: "Tại sao anh lại rậm rạp như vậy?"
Bôn Phú nghe thấy những lời này thì không khỏi rùng mình, vội vàng tháo bộ tóc giả trên đầu xuống, cầm trên tay để chứng minh với mọi người: "Cái này của tôi là đồ giả thôi, tôi vào nghề năm thứ ba đã..."
Mọi người nhìn biển Địa Trung Hải trên đầu Bôn Phú, cuối cùng cũng thấy yên tâm hơn.
Tiếp theo là nữ bổn phận và nữ quyến rũ.
Nữ bổn phận là một bà nội trợ tiêu chuẩn, tên là Lý Lộ.
Theo giới thiệu của cô ta, cô có chồng công chức đi sớm về muộn, và một con gái 3 tuổi.
Thường ngày ở nhà chăm sóc con gái, dọn dẹp vệ sinh, nấu nướng, khi rảnh rỗi thì chăm sóc hoa cỏ, cũng giống như tên mập, về phương diện gia chánh là một người rất giỏi.
Còn những cái khác thì không thể trông mong được gì.
Nữ auvến rũ †ư oiới thiêu rất đơn điản. câ †a tên là Vu Man: khêna chút do dự nói mình là người chạy bộ, sau đó mím đôi môi mỏng gợi cảm, thở nhẹ như tơ nói: "Câu lạc bộ đêm".
Nghe vậy, cơ thể Giang Thành khẽ run lên.
Nhưng ánh mắt của người đàn ông tự xưng là Chu Vinh lại mờ đi.
Linh mục, nhà hội họa, lập trình viên, nữ nội trợ, nữ câu lạc bộ đêm...
Ít nhất theo tình hình hiện tại, không một ai là hữu ích.
Điều anh ta cần là một người có kỹ năng chuyên nghiệp, chẳng hạn như điều tra tội phạm, khảo sát, lập bản đồ, tính toán thống kê... hoặc một người cẩn thận như anh ta, giỏi về phân tích và tổng hợp.
Đều là những cái gì vậy không biết...
Trần Hiểu Manh liếc nhìn một cuốn sách trên bậu cửa sổ.
Cuốn sách trông rất cũ, bên trên phủ đầy bụi.
Còn là một cuốn sách kiểu cũ gáy bằng chỉ, bìa đã mòn đến mức chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai chữ chính giữa của tiêu đề.
Một chữ "ĐIÊU", một chữ "HIỆP".
Trần Hiểu Manh khẽ mỉm cười, trong lòng biết rõ, ngẩng đầu nói: "Mọi người cứ gọi tôi là Tiểu Long Nữ là được, tôi là sinh viên học viện luật, hiện tại đang là thực tập sinh cho một văn phòng luật."
Tiểu Long Nữ...
Trong lòng mọi người tuy có nghỉ ngờ, nhưng không ai đi sâu vào cái tên xưng hô không đáng bận tâm này.
Chu Vinh càng là vậy, họ tên chẳng qua chỉ là mật danh, điều anh ta coi trọng hơn chính là giá trị của bản thân người đó.
Sinh viên học viện luật, luật sư... nghe cũng không tệ.
Anh ta đưa mắt nhìn người cuối cùng.
Không chỉ có anh ta, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía người đàn ông này.
Dần dần, ánh mắt của Chu Vinh ngày càng mãnh liệt, với tư cách là phó chủ tịch trẻ nhất từ trước đến nay của tập đoàn Thiên Thành, cái anh ta dựa vào chính là khả năng phân tích chính xác và tầm nhìn sâu sắc của mình.
Điểm này khiến anh ta trở thành một cú hích lớn trong ngành đầu tư, và hiếm khi gặp được kì phùng địch thủ.
Anh ta chắc chắn rằng, người đàn ông trước mặt mình... không hề tầm thiZ2%nad. Giang Thành chỉ mỗi bình tĩnh ngồi ở đó thôi, đã toát ra một khí chất phi thường, anh ta đang dùng sự chuyên nghiệp và sự sáng suốt của mình để đánh giá Giang Thành.
Người đàn ông trước mặt anh ta dường như mới ngoài 20, mặc dù trông cũng ưa nhìn, nhưng gu ăn mặc của hắn ở mức trung bình, trông không giống người thừa kế của một gia tộc lớn.
Động tác rõ ràng dứt khoát, không có các động tác cơ thể rời rạc, thừa thãi như sờ cằm hay gãi đầu. Chứng tỏ người này có tố chất tâm lý rất tốt, tiến vào ác mộng không hề làm cho hắn cảm thấy căng thẳng.
Đáng sợ nhất chính là đôi mắt của Giang Thành, bên trong... có bảy phần kiêu ngạo và ba phần lãnh đạm, hơn nữa thái độ hoàn toàn thờ ơ của người này, chứng tỏ hắn không hề thích những người có mặt ở đây, bao gồm cả chính mình.
Trời ạ, đây rút cuộc là một người như thế nào...
Sự tò mò của Chu Vinh đã lên đến đỉnh điểm.
Anh ta có linh cảm rằng người này sẽ là chìa khóa để phá giải nhiệm vụ.
"Người anh em này." Chu Vinh khách sao nói, rất cung kính cúi đầu, rót cho Giang Thành một chén trà nóng,"Anh làm ở lĩnh vực gì..."
Giang Thành chậm rãi ưỡn thẳng nửa người trên, Trần Hiểu Manh vốn xưng là Tiểu Long Nữ đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt vi diệu lướt qua mặt mình, chờ khi cô ta nhìn lại, Giang Thành đã thu hồi ánh mắt, ngồi ngay ngắn.
Cô ta không hiểu sao tự nhiên lại cảm thấy hoảng loạn, như thể... như thể sắp có chuyện lớn xảy ra.
"Xin chào mọi người," Giang Thành lên tiếng: "Tôi là bạn tốt của Tiểu Long Nữ, tôi tên là Doãn Chí Bình."
Lời này vừa nói ra, bầu không khí đột nhiên yên lặng.
Tên mập đầu tổ quạ ngây ra hai giây, sau đó buột miệng nói: "Long... Long ky sĩ Doãn Chí Bình?"
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều nhìn Trần Hiểu Manh với ánh mắt kỳ lạ.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, khuôn mặt của Trần Hiểu Manh từ nghỉ hoặc đến chấn kinh, rồi tức giận và cuối cùng là mặt mày trắng bệch.
Cô ta tức giận đến run lên, từ trên ghế đứng dậy: "Đmm, đồ lừa đảo!"
Chu Vinh không quan tâm đến mối quan hệ giữa hai người, điều anh ta kiểm soát, anh ta phải vội vàng đứng ra.
Anh ta vội vàng hỏi Giang Thành: "Anh Doãn, anh làm nghề gì?"
"Tôi là người mẫu," Giang Thành tự hào nói: "Tôi làm ca đêm ở KTV, nhưng tôi không giống cô ấy." Hắn chỉ vào Vu Mạn lẩm bẩm nói: "Tôi thuộc nhóm cao cấp, nhóm cao cấp các anh hiểu không? Chính là tôi sẽ không ra ngoài nếu như không có hẹn trước, khách hàng bình thường muốn gặp tôi còn khó hơn lên trời."
Chu Vinh: "2? 22"
Mọi người: "222"
Vu Mạn: "..."
Trần Hiểu Manh: "Người này đầu óc có vấn đề, mọi người đừng tin lời anh ta! Tất cả những gì anh ta nói... đều là dối trá!"
Ngay khi Giang Thành đang nóng lòng muốn biện hộ cho mình, chứng minh mình thực sự ở trong top đầu của nhóm cao cấp, thì ngoài cửa vang lên tiếng cãi vã.
Tiếng cãi vã lúc đầu không lớn nhưng có chiều hướng ngày càng dữ dội, kèm theo đó là tiếng khóc của phụ nữ, tiếng bàn ghế va vào nhau nghe rất thương tâm.
Những người trong phòng riêng đã thành công bị thu hút.
Chu Vinh tiến lên một bước mở rèm cửa ra, người đang khóc là một phụ nữ trung niên trạc 40 tuổi.
Nữ trung niên đang đứng ở cổng lữ quán, một người đàn ông da ngăm đen đang đuổi chị ta ra ngoài, thái độ ác liệt, trong lời nói lại càng mất kiên nhẫn.
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, không nhìn thấy, chính là không nhìn thấy!"
Nam da đen quấn một chiếc tạp dề bẩn thỉu, vừa đẩy người phụ nữ ra ngoài vừa hung ác uy hiếp: "Nếu còn để tao nhìn thấy mày dám lẻn vào lần nữa, xem tao có đánh gãy chân mày ra không!"
Nữ trung niên khóc lóc không chịu rời đi, vẫn còn muốn xông vào, nam da đen tức quá, vô thức nắm lấy một thanh gỗ dày phía sau cửa gỗ.