Chương 127: Có thể
Chương 127: Có thểChương 127: Có thể
Vậy mà ngay cả thi thể cũng không buông tha, nghĩ cũng biết oán khí của Triệu Hương Muội nặng đến cỡ nào.
Bùi Càn nhìn chằm chằm vào tấm bia một lúc lâu, ánh mắt đảo qua đảo lại trên dòng chữ máu, có lẽ vì kinh nghiệm mà năm tháng đã mang lại cho ông, mà vị trưởng giả này trông có vẻ rất bình tĩnh.
"Triệu Hương Muội này cũng là người trong thôn sao?" Bùi Càn nghiêng đầu hỏi.
Ông ta không nhìn người báo tin mà nhìn thẳng vào trưởng thôn.
"Không phải." Trưởng thôn lắc đầu: "Cô ta được lão trưởng thôn tìm đến từ bên ngoài, cụ thể ở đâu thì tôi không biết, chính là trưởng thôn họ Tiền." Ông ta nhắc nhở.
Hiện tại xem ra, tình thế không mấy lạc quan, trong số người chơi đã có người bị giết, nhưng cho đến nay, bọn họ vẫn chưa thu được nhiều tin tức liên quan đến quỷ.
Ngoại trừ việc biết họ và tên, và là một cô gái trẻ ra, những cái khác đều không biết.
Cũng không phải là do bọn họ hành động chậm, mà là các NPC lần này thật sự quá bất tài, chỉ biết luôn nhấn mạnh đến việc quỷ đáng sợ như thế nào, thủ đoạn tàn ác đến đâu, không hề có tính thực tế nào.
"Chúng ta..." Người báo tin liếm môi, thăm dò hỏi: "Chúng ta có thể đi được chưa?"
Ở lại đây khiến cả người anh ta đều cảm thấy không thoải mái.
Nếu không phải bị trưởng thôn bắt đến, anh ta còn lâu mới đồng ý đến.
Trưởng thôn liếc anh ta một cái, rõ ràng là đang nói với anh ta, lời nói của tôi ở đây không tính, đi lúc nào phải nghe theo sự sắp xếp của cao nhân.
Vì vậy người đàn ông báo tin lại đáng thương nhìn Bùi Càn.
Lúc này, đối phương đang dùng áo của mình để sao chép lại một bản nguyền rủa trên bia đá, sau đó đứng dậy, liếc nhìn chung quanh một lượt, chậm rãi nói: "Đi thôi."
Nhận được câu trả lời người đàn ông báo tin lập tức bước về sau, trưởng thôn và nam da đen cũng không thể chờ đợi được nữa đi theo, bước chân của bọn họ so với lúc tới nhanh hơn rất nhiều. Giang Thành đi ở phía sau cùng nhóm người, khi đã đi được khoảng mấy chục mét, hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía sau.
Đây là phản ứng cơ thể đưa ra trước bộ não, bởi vì hắn cảm nhận thấy một ánh mắt tràn đầy ác ý đang nhìn chằm chằm vào mình.
Hận thù, méo mó, điên cuồng... tất cả những điều này đều không đủ để diễn tả cảm giác mà ánh mắt đó mang lại cho Giang Thành.
Đôi mắt hắn chậm rãi di chuyển đến một nơi.
Dưới làn nước đen giữa vực sâu có một đôi mắt đỏ ngầu.
Ngay khoảnh khắc khi Giang Thành nhìn vào đôi mắt đó, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác kỳ lạ, như thể... bị thứ gì khoanh vùng.
Hắn lập tức tránh né ánh mắt, xoay người chạy tới đuổi theo Trần Hiểu Manh: "Long Nhi." Hắn vỗ vỗ vai đối phương, thuận tay chỉ vào giữa đầm nước: "Em xem đó là cái gì vậy?"
Không ngờ... Trần Hiểu Manh không thèm nhìn về hướng ngón tay, mà dùng biểu cảm vi diệu nhìn chằm chằm vào hắn.
Sau đó ghé vào bên tai Giang Thành, biểu cảm cực kì không nỡ lại bất lực, dùng giọng nói mà chỉ hai người nghe được nói: "Chúc mừng anh Hách Soái, anh trúng số rồi."
Ngay khi nụ cười trên khuôn mặt cô ta sắp mất kiểm soát thì một tiếng kinh hô bùng nổ bên tai cô.
"Mẹ kiếp!" Tưởng Trọng Nghĩa nhìn chằm chằm vào hướng ngón tay của Giang Thành, nhãn cầu sắp rớt ra ngoài: "Đó là thứ gì vậy?"
Nghe thấy giọng nói của Tưởng Trung Nghĩa, tất cả mọi người đều nhìn lại phía sau, nhưng lúc này, đôi mắt kia vậy mà đã biến mất một cách quỷ dị.
Trung tâm đầm nước giống như một khối mực sẽ không bao giờ hòa tan được.
"Ngu ngốc!" Trần Hiểu Manh nhép miệng, nhưng không phát ra thanh âm nào.
Nhưng lúc này Giang Thành lại đang cười híp mắt, hắn nhìn Trần Hiểu Manh, sau đó đưa tay vịn chặt bộ ngực căng phồng vì nhồi quá nhiều bánh bao, liếc nhìn Trần Hiểu Manh, vẻ mặt kiêu ngạo bước đi.
"Tiểu... Tiểu Long Nữ." Tưởng Trung Nghĩa đi tới trước mặt Trần Hiểu Manh, khẩn trương nói: "Cô vừa rồi không nhìn thấy gì sao? Tôi nhìn thấy ở đó có..."
"Không nhìn thấy." Trần Hiểu Manh lập tức xoay người rời đi. Tưởng Trung Nghĩa nghỉ hoặc nhìn theo bóng lưng của Trần Hiểu Manh, không hiểu rút cuộc mình đã đắc tội gì với cô ta, rồi lại nhìn vào chỗ bất thường trong đầm nước, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
Đường về bình an không có chuyện gì, chỉ là có một chỗ ẩm ướt và trơn trượt, Lý Lộ bị ngã, vô tình đập vào một cái cây, và bị bong gân chân phải.
Nhóm người trên núi dường như đã mất đi khái niệm về thời gian, hoặc thời gian trôi qua trong thế giới ác mộng khác với thế giới hiện thực.
Sau khi trở về thôn đã là buổi chiều, cũng sắp tối rồi.
Trưởng thôn nói còn có việc phải xử lý nên dặn dò nam da đen đưa nhóm người về nơi ở.
Ông ta nói rằng lát nữa sẽ có người mang đồ ăn đến.
"Có thịt không?" Giang Thành bước tới trước một bước, tóm lấy trưởng thôn hỏi.
Trưởng thôn vẻ mặt có chút ngại ngùng, một lúc sau mới như đã hạ quyết tâm, gật đầu: "Có."
Nghe vậy, Giang Thành buông tay ra.
Về đến nơi ở, mọi người còn không kịp nghỉ ngơi, đã tập trung lại ở một phòng để họp.
Chu Vinh rất lịch sự đỡ Lý Lộ ngồi một bên, làm cho cô ta đỏ mặt, liên tục cảm ơn.
Bùi Càn lấy ra huyết thư nguyền rủa chép lại từ trên bia đá, trải ra mặt bàn.
"Triệu Hương Muội này không phải là người bình thường." Ông ta ngẩng đầu lên, câu đầu tiên đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Tưởng Trung Nghĩa dường như có chút kháng cự với những chữ viết lộn xộn này, cho dù chỉ là bản sao chép.
Biểu cảm kỳ quái, anh ta do dự hỏi: "Những chữ này... có vấn đề gì sao?"
"Tôi đoán ông Bùi đang muốn nói rằng Triệu Hương Muội này không những biết chữ biết đọc, thậm chí còn có khả năng được giáo dục tốt." Chu Vinh sờ sờ cằm, biểu cảm trên mặt cho thấy anh ta đang rất nghiêm túc.
"Đúng vậy." Bùi Càn gật đầu, nhìn những người xung quanh, thấp giọng nói: "Mặc dù chữ máu nguyền rủa rất lộn xộn và khó phân biệt, nhưng từ các chỉ tiết nhỏ có thể nhìn ra kỹ năng thư pháp của người này, ngoài ra... tôi còn tìm thấy một vài từ hiếm thấy trong lời nguyền rủa." Ông ta chậm rãi đứng thẳng người: "Khi chúng ta suy xét vấn đề, phải đưa nó vào hoàn cảnh thời điểm đó, ở thời điểm này còn phải đẩy lùi thêm 20 năm về trước nữa, một cô gái trẻ như thế nào mới có được giáo dục tốt như vậy?"
Vu Mạn nheo mắt lại: "Người sinh ra ở thành phố lớn."
"Không chỉ." Bùi Càn nói: "Phải nói là dòng dõi thư hương, giàu sang quyền quý."
"Nhưng nếu như một người như vậy, làm sao có thể tham gia vào việc bắt cóc mua bán phụ nữ?" Tưởng Trung Nghĩa tỏ vẻ không tin, lại nói: "Hơn nữa, Triệu Hương Muội cũng không giống một cái tên mà một gia đình dòng dõi thư hương có thể đặt ra."
"Cái này rất đơn giản, Triệu Hương Muội chẳng qua chỉ là một cái tên giả." Trần Hiểu Manh thản nhiên nói: "Còn về việc một người trong dòng dõi thư hương có thể dính líu đến việc buôn bán phụ nữ hay không... Tôi nghĩ giữa hai cái này không có mối liên hệ tất yếu."
Lời còn chưa dứt, cô ta liếc nhìn Giang Thành đang đứng cách đó không xa, trông có vẻ lơ đãng, cười lạnh nói: "Mặt người dạ thú chính là nói tới loại người này."
Giang Thành ra vẻ ngây ngô nhìn Trần Hiểu Manh, như thể không hiểu lời chửi gà mắng chó của đối phương.
"Khụ khụ." Trước khi tình hình leo thang, Bùi Càn kéo sự chú ý của mọi người trở lại vụ án, thuận tiện củng cố uy tín của mình.
Ông ta rất nghiêm túc nhìn Giang Thành, giả vờ khiêm tốn nói: "Bỉ nhân chẳng qua chỉ tung gạch nhử ngọc, cậu Doãn có cao kiến gì không, không ngại chỉ giáo chứ?"
Không ngờ...
Giang Thành như thể cuối cùng cũng tìm được cơ hội lộ mặt, vừa kích động xoa xoa tay, vừa liếm môi nói: "Vậy thì tôi qua cầu rút ván đây."
Bùi Càn: "222"