Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 129 - Chương 129: Giao Dịch

Chương 129: Giao dịch Chương 129: Giao dịchChương 129: Giao dịch

Đối với hành động của Giang Thành, Trần Hiểu Manh và Chu Vinh đều không có ý định ngăn cản. Ngược lại, nếu Giang Thành không hành động, bọn họ cũng sẽ có cách riêng của mình để khiến cô bé lên tiếng.

Ngôi nhà mà cô bé nhắc đến mặc dù đổ nát, nhưng nhìn những quả ớt khô treo dưới mái hiên và những loại rau trồng trước cửa có thể biết trong nhà có người lớn.

Cô bé không ngờ Giang Thành lại lật mặt nhanh như vậy, còn dữ tợn như thế, hai mắt lập tức đỏ lên. Đúng lúc cô bé không nhịn được đang định bật khóc thì nghe thấy giọng nói chậm rãi của Giang Thành: "Nếu còn dám khóc, thì cô này sẽ đi phá hết rau mà nhà cháu trồng đấy."

Cô bé nghe vậy, đúng là đã sợ không dám khóc nữa.

Đối với cô bé, kiểu đe dọa này còn đáng sợ hơn việc nói rằng sẽ đánh cho mình một trận, dù sao thì gia đình bọn họ còn phải sống bằng số rau đó.

Từ khi cô bé bắt đầu nhớ được, cái đói đã là một phần xoay quanh cuộc sống.

"Không được." Đôi mắt ngân ngấn nước mắt, nhưng lại không dám để nước mắt rơi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn xoắn xuýt vào nhau, trông rất đáng thương: "Đó là do a nương (*) trồng, mọi người... mọi người đừng phá nó." (*: một cách gọi mẹ)

Giang Thành đặt cô bé lại trên mặt đất, cô bé vốn định quay người chạy về nhà, nhưng cô có thể chạy trốn, nhưng mấy luống rau trồng trước cửa thì lại không chạy được, nghĩ đến đây, cô lại không dám chạy trốn nữa.

"Chúng ta đổi điều kiện khác đi." Giang Thành cúi người, nhìn vào mắt cô bé, bình tĩnh nói: "Mỗi lần cháu trả lời một câu hỏi, chú sẽ cho cháu nửa cái màn thầu, thế nào?"

"Được." Cô bé nhìn hắn chằm chằm, rụt rè trả lời.

"Trong nhà chỉ có cháu và a nương thôi sao?"

"Còn có bà ngoại." Cô bé mím môi: "Nhưng bà ngoại bệnh rất nặng, a nương phải lên núi hái thuốc chữa bệnh mới được."

"Thế bố cháu đâu?"

Cô bé ngẩng đầu nhìn Giang Thành, trong mắt dường như có thứ gì đó đang chảy.

Giang Thành lấy ra một nửa chiếc màn thầu từ trong ngực, nhét vào nương nói bố đã đi đến một thành phố lớn bên ngoài, đợi Hồng Hồng lớn lên, bố sẽ trở về, sau đó mua thật nhiều màn thầu cho Hồng Hồng."

Trong mắt cô bé lấp lánh, nhưng ánh mắt của những người khác lại mờ đi.

Xem ra món màn thầu bằng bột mì này chính là giới hạn trí tưởng tượng của cô bé tên Hồng Hồng này.

Hơn nữa mọi người càng biết rằng, e rằng cô bé cũng sẽ không thể đợi được bố trở về nữa.

Bố của cô bé... chắc đã chết trong tay Triệu Hương Muội rồi.

"A nương và bà ngoại cháu." Giang Thành hỏi: "đều ở nhà chứ?"

Cô bé gật đầu.

Lúc này Chu Vinh chợt phát hiện ra, không biết mặt trời đã lặn được một nửa từ lúc nào, lúc này ngoài núi chỉ còn lộ ra một chút.

Đêm tối đang dần đến.

Giang Thành lấy ra một cái màn thầu khác từ trong ngực, nhét vào trong tay cô bé: "Bọn chú phải trở về rồi." Hắn nói,"Sẩm tối ngày mai chú lại ở đây đợi cháu, quy tắc cũ, một câu hỏi là nửa cái màn thầu."

"Nhưng..." Cô bé nhìn chằm chằm vào chiếc màn thầu còn nguyên trong tay, ngẩng đầu hướng về Giang Thành, nghỉ hoặc hỏi: "Chú cho cháu thừa một nửa rồi."

"Một nửa cái này coi như là đặt cọc." Nói rồi, Giang Thành quay người chạy một mạch về phía nơi ở của mình.

Ngay trước thời khắc khi mặt trời lặn hẳn, ba người cuối cùng cũng xông vào trong phòng, trên chiếc bàn gỗ đổ nát có một chiếc nồi đen và vài bộ bát đũa.

"Anh Doãn." Bởi vì chân bị thương nên Lý Lộ không tiện đi lại, ngồi ở đó nồng nhiệt chào đón: "Mau tới ăn cơm đi, canh vẫn còn nóng đó, trưởng thôn vừa mới phái người mang đến."

Chu Vinh liếc nhìn căn phòng trống trải, chỉ có một mình Lý Lộ ngồi ở mép ghế.

"Bùi Càn và Tưởng Trung Nghĩa đâu?"

"Ông Bùi và Tưởng Trung Nghĩa nói muốn đi dạo trong sân một chút." Nói đến đây, Lý Lộ như đột nhiên nhận ra điều gì, đồng tử hơi mở to: "Sao vậy, lúc vào đây mọi người không thấy bọn họ sao?"

Tất nhiên là không rồi... "Khoảng 10 phút trước." Lý Lộ cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, sắc mặt tái mét, trông vô cùng nhợt nhạt: "Bọn họ ăn xong thì đi."

Trần Hiểu Manh xoay người kéo cửa ra, Lý Lộ nhìn ra bên ngoài qua khe cửa, phát hiện trời đã tối hẳn.

Đêm tối ở đây nguy hiểm đến nhường nào không cần nói cũng biết, bọn họ đi lâu như vậy mà chưa trở lại, nhất định là đã xảy ra chuyện rồi.

Nhưng theo lời Lý Lộ nói, bọn họ ra ngoài 10 phút trước, cũng có nghĩa là khi bọn họ ra ngoài tất nhiên cũng có thể thấy là trời sắp tối rồi, cho nên chắc chắn sẽ không đi xa.

Hẳn là bọn họ đã bị một sự việc đột nhiên phát sinh nào đó quẩn chân, hoặc là nói... bị thu hút rồi.

Kết quả là không kịp về phòng trước khi trời tối.

Mà chuyện có thể thu hút sự chú ý của hai người ở khu vực lân cận này... Trong mắt ba người chợt lóe lên, gần như cùng lúc đó, trong đầu bọn họ cũng xuất hiện một tòa nhà.

Ngay trong viện.

Tòa nhà lớn nhất đã bị bỏ hoang và phong tỏa.

"Cô Tiểu Long Nữ." Chu Vinh nhanh chóng nói với Trần Hiểu Manh: "Làm phiền cô ở lại với cô Lý, tôi và anh Doãn đi xem xem."

Lần này thì Trần Hiểu Manh không muốn đi cùng nữa, mà đồng ý ở lại ngay.

Lý Lộ gật đầu xin lỗi mọi người, tự biết rằng mình đã làm cản trở đến đồng đội.

Chu Vinh kéo cửa, vừa bước ra ngoài, vừa nói: "Anh Doãn, chúng ta hãy tranh thủ thời gian..."

Nhưng không ngờ Giang Thành lại không hề nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm Trần Hiểu Manh và Lý Lộ, sau đó đột nhiên lên tiếng: "Hay là cứ để tôi ở lại đi, tôi rất biết cách chăm sóc người khác." Hắn ngưng một chút, cực kì trịnh trọng nói: "Tôi là một bác sĩ."

"Ha ha!" Trần Hiểu Manh cười khẩy, không chút nể mặt bật lại: "Xin hãy tôn trọng nghề bác sĩ, bọn họ sẽ không chấp nhận sự tồn tại của loại người như anh đâu."

Ngay lúc Giang Thành mặt dày đòi đổi vị trí với Trần Hiểu Manh bằng được, thì mấy người đột nhiên nghe thấy một tiếng động lớn.

"Bộp!"

Âm thanh vô eùnn năna nề. như thể cá thứ dì đó rởi †Y trên cao xuống, hơn nữa... khoảng cách không xa.

Ba người lập tức xoay người chạy ra ngoài, Lý Lộ tuy rằng tò mò, nhưng cũng biết mình đi đến vừa không có tác dụng gì, lại còn sẽ liên lụy đến mọi người nữa.

Vài giây sau, lại có một tiếng hét chói tai khác vang lên.

Giọng của người đang la hét rất trầm và khàn, nghe có vẻ đã lớn tuổi, ba người lập tức nhận ra người đang la hét chính là Bùi Càn.

Mọi người đều thắc mắc rút cuộc chuyện gì đã xảy ra, mà khiến ông ta kêu la thảm thiết như vậy.

Giang Thành trở lại trong phòng, cầm chiếc đèn dầu trên bàn lên, sau đó đi về phía phát ra tiếng la hét, Chu Vinh theo sát phía sau, Trần Hiểu Manh trầm ngâm một lát, cuối cùng quyết định đi theo.

Phán đoán của bọn họ không sai, hai người quả nhiên đã đi đến tòa nhà bỏ hoang trong viện, tiếng hét cũng truyền ra từ đó.

Ánh sáng mờ nhạt, chỉ có thể xua tan bóng tối ở một khoảng cách nhỏ, màn đêm xung quanh dày đặc như mực, bọn họ chậm rãi tiến về phía trước, trong không khí phảng phất một thứ mùi khiến người ta bất an.

Giang Thành dừng lại.

Hắn hít vào một hơi thật chậm, ánh mắt dần thay đổi.

Quả thực là mùi bất an, hơn nữa hắn còn ngửi thấy cả mùi máu tanh.

Nhưng so với chuyện này, càng khiến hắn bất an hơn cả chính là Bùi Càn, tiếng hét của ông ta chỉ kéo dài trong chốc lát, rồi đột nhiên biến mất.

Xung quanh lại im lặng như chết.
Bình Luận (0)
Comment