Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 13 - Chương 13: Dép Lê

Chương 13: Dép lê Chương 13: Dép lêChương 13: Dép lê

"Người?" Trần Tiểu Manh trợn tròn mắt.

"Đúng vậy." Chị Noãn vô thức siết chặt cổ áo của mình, sợ hãi nói: "Có đôi khi bọn họ còn đáng sợ hơn cả quỷ."

Ngọn lửa trong lò sưởi đang cháy rất mạnh, ánh lửa phản chiếu sáng rực một nửa phòng khách.

Phàn Lực ngồi trước lò sưởi, sắc mặt âm trầm, thỉnh thoảng bỏ thêm mấy thanh củi vào.

Anh ta biết lý do tại sao chị Noãn nhất quyết đuổi mình ra ngoài.

Con quỷ trong ngôi biệt thự này là bị hại chết bởi hai người đàn ông, vì vậy mục tiêu báo thù của con quỷ cũng đều là đàn ông.

Nam trung niên chết thảm và Tiết Vũ chính là những ví dụ.

Vừa nghĩ tới đây, Phàn Lực dùng bàn tay to lớn chộp thêm hai thanh củi, ném vào trong lò sưởi.

Lửa, càng mạnh hơn.

Dường như chỉ có như vậy mới có thể xua đi cảm giác ớn lạnh trong lòng anh ta.

Xét từ tình hình hiện tại, quá trình của sự việc nói chung là đã rõ ràng, nói cách khác, nhiệm vụ sắp kết thúc, nhưng con quỷ sẽ càng ngày càng trở nên điên cuồng hơn vào lúc này.

Đêm nay nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Vấn đề chỉ là ai chết mà thôi.

Cũng chính vì suy nghĩ thấu đáo điểm này, nên anh ta mới từ chối kế hoạch ngủ cùng với bọn tên mập.

Anh ta có một mình, xác suất gặp quỷ là 1/3, nhưng nếu như ở cùng với hai người kia thì chính là 100%.

Mà kết cục của người bị quỷ nhắm đến... Trong mắt anh ta hiện lên một tia sợ hãi, quỷ rất ít khi cùng một lúc giết nhiều người, nhưng cũng không phải là không thể.

Bên cạnh đó, anh ta còn có kế hoạch của riêng mình.

Anh ta chắc chắn rằng nếu ở lại đây, anh ta có thể sống sót đến rạng sáng ngày mai.

Tầm mắt anh ta dần chuyển đến bên trong lò sưởi.

Then những bằng chứng hiên á. on quử trước khi chết rất có khả năng là bị chết đuối, mà trước mặt anh ta... có một ngọn lửa đang rực cháy.

Trong thư phòng, tên mập ngồi xổm trong bóng tối, thở cũng không dám thở mạnh.

Cho đến khi không chịu nổi nữa, anh ta vươn cổ, nhích lại gần chỗ Giang Thành đang ngồi, dùng giọng rất nhỏ hỏi: "Anh nói chúng ta trốn ở đây, quỷ không biết sao?"

"Không biết."

Tên mập hơi thả lỏng một chút: "Vậy thì tốt."

"Tôi nói tôi không biết." Giang Thành dùng ngữ điệu du dương nói.

Ở bên cạnh Giang Thành cũng lâu, nên sức chịu đựng tâm lý của tên mập cũng mạnh hơn rất nhiều, lần này anh ta chỉ rùng mình chưa đến 5 giây, đã có thể giao tiếp như người bình thường trở lại.

"Nói thật nhé, người anh em." Tên mập nhìn chằm chằm Giang Thành, nuốt nước bọt nói: "Tôi cảm thấy anh không phải là một người bình thường, ngày hôm qua khi con quỷ kia xuất hiện tôi đã sợ đến ngây ngốc, vậy mà anh vẫn còn có thể nhớ rõ trên chân nó đi dép lê."

"Anh chắc chắn không phải là người mẫu, anh là cảnh sát, có đúng không?"

Tên mập càng nói càng cảm thấy suy đoán của mình đáng tin cậy, khuôn mặt cũng trở nên kích động.

Không ngờ Giang Thành liếc cho anh ta một cái: "Anh cảm thấy tôi là cảnh sát thì anh có thể sống sót, hay là nếu tôi móc thẻ sĩ quan cảnh sát ra thì quỷ sẽ không giết hai chúng ta?"

Tên mập vừa mới nhóm lên hy vọng lại bị dập tắt, anh ta có chút cam chịu nói: "Cho nên chúng ta chết chắc rồi phải không?"

Giang Thành đang định nói tiếp, tên mập phất phất tay cắt ngang hắn, vẻ mặt khổ sở nói: "Tôi đoán anh lại muốn nói rằng, người chết là tôi, không phải là chúng ta, đúng không?"

Giang Thành hậm hực ngậm miệng lại.

Một lúc lâu sau, Giang Thành lại mở miệng nói: "Có điều mập này, anh cũng không cần bi quan như vậy, biết đâu sẽ có bước ngoặt thì sao."

Ngay lúc tên mập ngẩng đầu lên định nói thêm gì đó, Giang Thành đột nhiên ra dấu tay im lặng, tên mập lập tức im bặt.

1 phút...

2 phút... Cho đến khi khoảng 10 phút trôi qua, tên mập vẫn không nghe thấy gì, trong phòng cũng không có gì xuất hiện.

Thần kinh của anh ta căng thẳng cao độ, hai tai vểnh lên.

Giang Thành từ trên ghế đứng lên, vội vàng nhìn về phía hướng bàn làm việc, tên mập nghe được hắn lẩm bẩm gì đó về việc tại sao không có động tĩnh.

"Người anh em!" Tên mập sợ đến giọng nói cũng biến đổi: "Không phải anh ở chỗ này đợi quỷ đấy chứ?"

"Đừng nói chuyện." Giang Thành cau mày đi về phía cửa: "Đợi ở đây, tôi ra ngoài xem một chút."

Tên mập lon ton chạy theo: "Đừng, cùng nhau đi."

Giang Thành và tên mập đi đến hành lang, ngọn đèn trên đầu vẫn còn sáng, tỏa ra ánh sáng lờ mờ.

Giang Thành không chút do dự, đi thằng tới cửa phòng ngủ chính, khẽ gõ cửa một cái.

Vài giây sau, một giọng nữ cảnh giác vang lên: "Ai?"

"Là tôi." Giang Thành đáp: "Hách Soái."

"Cậu đến đây làm gì?"

Giang Thành nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ Phàn Lực đã xảy ra chuyện rồi."

Nghe đến đây, cửa khẽ mở ra, nhưng chỉ là một kế hở, chị Noãn đang nói chuyện chỉ lộ nửa con mắt: "Làm sao cậu biết?"

Giang Thành nhanh chóng nhìn thoáng qua cuối hành lang bên cạnh cầu thang, sau đó quay đầu vội nói: "Vào trong rồi nói, ở đây không an toàn."

Chị Noãn lại nhìn Giang Thành và tên mập qua khe cửa, cuối cùng gật đầu: "Được."

Cửa, mở ra.

Chị Noãn đứng ngay sau cánh cửa.

Bọn họ cũng không dám bật đèn, căn phòng tối om.

Sau khi nghe Giang Thành nói Phàn Lực đã gặp chuyện, vẻ mặt tên mập đột nhiên trở nên căng thẳng, anh ta không biết Giang Thành làm sao lại đưa ra kết luận này, nhưng lại rất cổ quái lựa chọn tin tưởng hắn.

Giang Thành vào trước tiên, tên mập đi theo phía sau hắn.

Nhưng ngay khoảnh khắc vừa định bước vào cửa, cơ thể Giang Thành đât nhiên khung lai hắn dừng ở cửa. điều nàv cfñna khiến tên mân đi theo đụng phải hắn.

Còn không đợi tên mập kịp hỏi có chuyện gì, Giang Thành đã nhanh chóng lui trở lại hành lang.

Đồng thời, hắn ấn vào vai tên mập, cũng kéo anh ta trở lại.

Chị Noãn đã nhường đường cho bọn họ vào cửa: "Mau vào đi, còn chần chừ gì nữa!" Chị Noãn thúc giục.

Thỉnh thoảng, chị ta lo lắng nhìn về phía bên kia hành lang, như thể sắp có thứ gì đó sẽ xuất hiện ở đó.

"Tôi để quên một thứ rất quan trọng ở trong phòng rồi." Giang Thành đột nhiên nói: "Chờ tôi quay về lấy đã."

Không đợi chị Noãn phản ứng lại, hắn liền đặt một tay lên vai tên mập, sau đó hai người quay người đi nhanh về phía bên kia hành lang.

Tên mập không ngờ Giang Thành nhìn gầy gầy mà sức lực lớn như vậy, anh ta gần như là bị Giang Thành dẫn di.

Toàn bộ đại não của anh ta đều ở trong một trạng thái trống rỗng.

Nhưng lúc này anh ta rất khôn ngoan không có bất kì ý kiến gì, mãi cho đến khi đi đến một góc cạnh hành lang và cầu thang, Giang Thành mới kéo anh ta nhanh chóng trốn vào trong.

"Anh phát hiện ra gì rồi?" Tên mập thở hổn hển hỏi.

Anh ta nhìn thấy trên mặt Giang Thành chảy xuống vài đường mồ hôi lạnh.

Giang Thành ra hiệu cho anh ta đừng nói vội, sau đó đi tới sát vách hành lang, tựa hồ đang nghe ngóng cái gì đó, mấy phút sau, vẻ mặt hắn mới khôi phục bình thường.

"Chị Noãn kia có gì đó không đúng." Giang Thành nén nhỏ giọng nói.

Mỡ trên mặt tên mập run lên: "Không đúng chỗ nào?"

"Trên chân chị ấy đang mang một đôi dép lê."

"Dép lê?"

"Ừm." Giang Thành gật đầu: "Lúc tôi vào cửa tình cờ nhìn thấy."

Hắn tiếp tục nói: "Ngôi biệt thự này nguy hiểm đến như thế nào chúng ta đều biết, có thể đối mặt với sự truy đuổi của lệ quỷ bất cứ lúc nào, làm sao chị ấy có thể cởi giày của mình để thay ra một đôi dép lê không tiện hành động?"
Bình Luận (0)
Comment