Chương 133: Biển lửa
Chương 133: Biển lửaChương 133: Biển lửa
Thực ra không chỉ có bọn họ không hiểu được cô gái, mà ngay cả bản thân cô gái đôi khi cũng không thể hiểu được chính mình.
Cô ấy giống như một người đã quen buông thả, không biết cách kiềm chế bản thân.
Nhưng... rõ ràng là cô ấy không muốn như vậy.
Rốt cuộc, cô đã sống theo cách mà cô ghét nhất.
Một kẻ nghiện rượu, cũng giống như bố mình.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, cô được nhận vào một trường đại học khá tốt, nhưng các bạn cùng lớp vẫn còn chưa quen mặt hết tất cả, cô lại bắt đầu chơi trò mất tích. Những người bạn cùng phòng trong cùng ký túc xá đều đồn thổi rằng cô không yêu bản thân mình, ra ngoài vào ban đêm là chuyện thường tình.
Cô nghe thấy cũng không hề khó chịu, chỉ vô tình khoe ra những món mỹ phẩm đắt tiền và đồ trang sức hàng hiệu mà người khác mong đợi từ lâu, rồi thu hoạch ác ý của mọi người.
Không chút cảm xúc dư thừa nào khác, cô chỉ là thích thôi.
Cô vốn tưởng rằng mình sẽ tiếp tục như thế này, sống một cách vô tri vô giác, rồi cũng sẽ chết đi một cách vô tri vô giác.
Cho đến... một ngày, gặp được người đàn ông đó.
Anh là đàn anh lớn hơn cô một khóa, được trường bổ nhiệm làm tư vấn sức khỏe tâm thần cho sinh viên năm nhất.
Anh ấy đã bốc trúng phòng ký túc xá của mình.
Đó là một ngày mưa âm u.
Dự báo thời tiết nói sẽ có mưa, nhưng vẫn mãi chưa thấy mưa, mây đen cuồn cuộn như bất cứ lúc nào cũng có thể ập xuống, mang đến một cơn mưa xối xả hiếm có.
Cô đang một mình ở bên ngoài lướt Internet, tiếng gõ bàn phím vô hồn vang vọng trong quán cà phê Internet trống trải.
Cô bị người hướng dẫn mình gọi điện kêu về, đó là một cô gái cũng không lớn hơn cô mấy tuổi, nói chuyện với tốc độ rất nhanh, lời nói không dễ nghe, nhưng cũng không phải là người xấu.
Luôn mắng cho cô một trận sau khi cô gây ra rắc rối, sau đó ra lệnh cho cô phải tự kiểm điểm. hay tự kiểm điểm.
Vừa bước tới cửa ký túc xá, cô đã nghe thấy bạn cùng phòng lớn tiếng nhất đang kể lại các tội của mình, thậm chí còn từng nghỉ ngờ rằng cô có vấn đề về tâm thần, có khuynh hướng hưng cảm, rất có khả năng làm tổn thương người khác.
Cô dừng lại ở ngoài cửa, không đi vào ngay.
Một cô gái khác sống ở giường trên thấp giọng nói thêm, tựa hồ đang bênh vực cô, nhưng thực chất lại lén chỉ ra cô là người mất trật tự, thường xuyên đi qua đêm, tiêu tiền hoang phí, nhất định là.....
"Chính mắt em đã nhìn thấy sao?" Giọng nói của đàn anh rất trong trẻo, khác hẳn với mọi người.
Tiếng rôm rả náo nhiệt của mấy người bạn cùng phòng liền ngưng lại.
"Em... em nghe người khác nói, nhưng nhất định là như thế." Cô gái không cam tâm giảo biện, như muốn chiếm được cảm tình của đàn anh, giọng nói vừa nhẹ lại vừa dịu dàng: "Anh có thể đi các phòng ký túc xá khác hỏi mà xem."
"Các em ở trong cùng một phòng còn không biết, vậy hỏi những phòng khác thì được gì?" Giọng nói của đàn anh vừa đều đều lại vừa vững vàng, nghe rất thuyết phục: "Chẳng qua chỉ là đổi một loại nghe nói mà thôi."
"Người hướng dẫn nói với anh, em ấy sắp về rồi, anh sẽ đợi em ấy ở đây."
Trong lòng mỗi người đều có bạch nhật quang của riêng mình, Vu Mạn vốn tưởng rằng mình sẽ không như vậy, nhưng khoảnh khắc mở cửa ra, cô đã thay đổi chủ ý.
"Hạ Vẫn An phải không?" Đàn anh đeo kính, là một chàng trai có khí chất thư sinh, nhẹ nhàng và dịu dàng hiếm có, cầm một cuốn sổ, kiểm tra rất cẩn thận rồi ngẩng đầu lên mỉm cười: "Xin chào, anh tên là Hàn Kinh Niên."
Một mối duyên phận đơn giản bắt đầu từ đây, mọi thứ tiếp theo đều đến một cách rất tự nhiên.
Bọn họ đã đến với nhau.
Vu Mạn, không, có lẽ gọi cô là Hạ Vẫn An thì đúng hơn, cũng chính vào lúc gặp Hàn Kinh Niên, cô cảm thấy như thế giới của mình đã có ánh sáng trở lại.
Cô gặp những người bạn mới, cảm nhận được hơi thở đã lâu không có, nh#ng không ai cá thể naờ.: mêt eđn ác mông ân đến lai nhá hỏng moi thứ. Đó là một cơn ác mộng thực sự.
Trong chuyến du lịch tốt nghiệp.
Khi đó, bị cuốn vào ác mộng ngoài cô ra, còn có Hàn Kinh Niên và mấy người bạn thân nhất của bọn họ.
Bọn họ đến một thế giới xa lạ.
Khi nhìn rõ thế giới này, đồng tử của Hạ Vãn An run rẩy kịch liệt, cơ thể cô cũng vậy, cô thực sự... đã quay trở lại thành phố nơi cô ở khi còn nhỏ.
Giống như có người ép thời gian dừng lại, 10 năm đã qua đi, nơi này vẫn như cũ, giống hệt như trong trí nhớ của cô.
Giống như hầu hết những cơn ác mộng đã trải qua, bọn họ bị một hồn ma cực kỳ đáng sợ truy sát, một số bạn bè lần lượt mất mạng dưới tay lệ quỷ.
Lúc đó cô vô cùng sợ hãi, đại não đã từ bỏ việc suy nghĩ, may mắn thay Hàn Kinh Niên luôn ở bên cạnh bảo vệ cô.
Hàn Kinh Niên rất thông minh, chỉ với một vài manh mối, anh ấy đã tìm được đường sinh, đường sinh ở ngay dưới lòng đất một quán bar.
Nhưng ngay sau khi bọn họ đến nơi thì con quỷ cũng kịp tới.
Hơn nữa, nó còn đứng xiêu xiêu vẹo vẹo trước cánh cửa sắt rời đi.
Hy vọng muốn rời đi lại dần tan vỡ.
Mọi người giải tán, trong bóng tối thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu thảm thiết, chính là những người bạn đơn độc bị truy lùng.
Sương mù phía trước cánh cửa sắt màu đen càng ngày càng mỏng, có một giọng nói trong lòng mách bảo cô rằng đó là dấu hiệu cho thấy cánh cửa sắt sắp biến mất.
Mà sau khi cửa sắt biến mất, bọn họ sẽ bị mắc kẹt ở thế giới này mãi mãi.
Điều chờ đợi họ sẽ là một cái kết còn thê thảm hơn cả cái chết.
Cảm giác bất lực đã đồng hành cùng tuổi thơ đó, chứng kiến người bố nghiện rượu dùng thắt lưng đánh mẹ lại ùa về.
Cô tưởng rằng mình đã thoát khỏi cơn ác mộng do thành phố này mang đến, nhưng không ngờ cơn ác mộng lại đưa cô trở lại.
Hơi thở tuyệt vọng đang lan rộng, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được ác ý khủng khiếp của con quỷ đang kéo lê nửa cơ thể trên sàn nhà.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, trước mắt lóe lên một ngọn lửa, Hàn Tất cả những chai rượu vừa vỡ đều rải rác đầy dưới đất, trong phút chốc ngọn lửa bùng lên mất kiểm soát.
Nhưng quỷ dường như cũng mờ tầm mắt, tấn công trái phải loạn xạ, nhưng không bắt được ai.
Cánh cửa cách hai người không xa, mặc dù bạn bè ở xa hơn một chút, nhưng thời gian còn lại vẫn đủ để bọn họ chạy tới và rời đi.
Nhưng những gì xảy ra tiếp theo đã thay đổi ấn tượng của Hạ Vấn An về Hàn Kinh Niên.
Anh ta chộp lấy cái chai trên quầy bar, đập nó xuống đất.
Ngay lập tức, một dòng lửa bùng cháy trước mặt, chặn hết tất cả bạn bè ở đầu bên kia.
Mà ở đầu bên kia, sắp biến thành biển lửa.
"Nghe này," Hàn Kinh Niên nắm lấy vai cô, ánh mắt chưa bao giờ nghiêm túc như vậy: "Loại ác mộng như này chỉ có phân lần đầu tiên và vô số lần, nếu như em đã bước vào rồi, vậy thì vĩnh viễn cũng không thể thoát ra được nữa, tất cả những gì em có thể làm là cố gắng hết sức để tồn tại."
Ngọn lửa sắp thiêu rụi đến những người bạn, không cam tâm vừa khóc vừa chửi bới.
Nhưng những thứ này không hề ảnh hưởng chút nào đến Hàn Kinh Niên.
"Em nhớ kĩ, trong ác mộng đừng tin bất cứ ai." Anh hít một hơi thật sâu, giọng nói đột nhiên thay đổi: "Hơn nữa... nếu như có thể, hãy cố gắng biến mình trở thành người sống sót duy nhất."
Anh ta nói rất nhanh, trước mặt từng đợt sóng nhiệt ập đến: "Sau khi ra ngoài, trên người em sẽ có thêm một thứ gì đó, bất kể là thứ gì, em cũng phải cất kĩ, nó sẽ khiến em dễ dàng sống sót được hơn trong ác mộng tiếp theo."