Chương 135: Chán ghét
Chương 135: Chán ghétChương 135: Chán ghét
Giang Thành chậm rãi xoay người lại, dán ánh mắt vào người Bùi Càn, mấy người trưởng thôn chợt ngây ra, tiếp theo cũng quay đầu lại, nhìn vào Bùi Càn theo Giang Thành.
Bùi Càn hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, mở trừng mắt lên.
Vài giây sau, Giang Thành đột nhiên nói lớn: "Chúc mừng ông Bùi!"
Ánh mắt mấy người trưởng thôn chợt như đông cứng, tiếp theo lại như đồng thời được bật một công tắc nào đó trên cơ thể, mọi người lại đồng loạt bắt đầu chúc mừng Bùi Càn.
"Chúc mừng cao nhân!"
"Cao nhân đúng là chân bất lộ tướng, càng già càng dẻo dai!"
"Tuổi già nhưng chí chưa già!"
Bùi Càn vội vàng xua tay, phủ sạch quan hệ với Lý Lộ: "Tôi không phải, không phải tôi, tôi không có..."
Trần Hiểu Manh thì lại thích sự náo nhiệt như vậy, dù sao cô ta cũng không mấy thích Bùi Càn này.
Cuối cùng vẫn là Chu Vinh "có lòng" nhắc nhở mấy người trưởng thôn rằng gần từ đường nhà họ Tiền vẫn còn lửa, nên bọn họ mới cáo từ rời đi.
Ngay khi Bùi Càn mặt tái mét đang định tìm Giang Thành để yêu cầu một lời giải thích, thì Lý Lộ cách đó không xa loạng choạng trở lại.
Cô ta nhìn những người bạn đồng hành đang có bầu không khí kỳ lạ, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Bùi Càn lời đã đến miệng lại đành phải bỏ cuộc.
Giang Thành với tư cách là thủ phạm đầu xỏ thì lại tỏ ra thờ ơ, đút hai tay vào túi, nheo mắt rồi cùng mọi người đi về.
Còn chưa đi vào trong viện, đã thấy thi thể của Tưởng Trung Nghĩa đã biến mất, qua khe hở trên hàng rào.
"Đáng lẽ đã phải biến mất vào buổi sáng rồi chứ." Chu Vinh đứng ở cửa viện, suy nghĩ một chút rồi nói: "Chỉ là lúc đó trời còn chưa sáng hẳn, vội vã rời đi, nên mới không ai để ý."
"Có khi nào lại bị chuyển đến vùng lân cận thị trấn An Bình rồi không?" Lý lộ hỏi. Vẻ mặt của mọi người không khỏi kỳ quái, mặc dù không có căn cứ, nhưng hẳn là như thế rồi.
Triệu Hương Muội này rốt cuộc có chấp niệm gì đối với thị trấn An Bình, để mỗi lần sau khi giết người đều không ngại khó khăn đặt thi thể gần thị trấn An Bình vậy.
Đẩy cửa ra, trên bàn có một chiếc nồi đen được người nông dân sử dụng, trông rất cũ kỹ.
Nâng nắp nồi lên, một mùi thơm của đồ ăn xộc thẳng vào mặt, bên trong là cháo ngô.
Đám người trưởng thôn đã mang tới từ sáng sớm, cháo vẫn còn đang bốc khói, nhưng bởi vì để lâu nên đã nhão rồi.
Lúc này cũng không có gì để kén chọn, mấy người tụ tập quanh nồi, đầu tiên mỗi người múc một bát cho mình, sau đó ngồi xuống bàn bạc công việc trong khi ăn cháo.
"Mọi người không cảm thấy việc Triệu Hương Muội treo thi thể ở gần thị trấn An Bình, giống như là có ngụ ý gì sao?"
Bùi Càn chậm rãi nhấp một ngụm cháo, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt chậm rãi quét qua đám người, thể hiện vẻ thâm sâu khó đoán.
"Ông Bùi." Hai tay cầm bát, Lý Lộ cẩn thận hỏi: "Ông đã nhìn ra gì rồi sao?"
Có lẽ là bởi vì chuyện vừa rồi, bây giờ Bùi Càn vừa nghe thấy giọng nói của Lý Lộ đã cảm thấy toàn thân khó chịu, chứ đừng nói đến việc nhìn vào mắt đối phương.
"Quả thật rất kỳ lạ." Chu Vinh tiếp tục nói: "Giống như là... đang ra oai với thị trấn An Bình."
Tất nhiên không phải là ra oai với toàn bộ thị trấn, đối tượng bị ra oai chỉ có thể là người.
Triệu Hương Muội đã hóa thành lệ quỷ, đang ra oai với người trong thị trấn.
Lý lộ dường như ý thức đến chuyện gì, trong mắt cô ta lóe lên một tia sáng: "Chẳng lẽ là năm đó người nhà họ Tiền vẫn chưa chết hết, vẫn còn một số ẩn thân ở thị trấn An Bình."
Cô ta càng nói càng kích động, như thể suy đoán của mình đã được xác nhận: "Mà Triệu Hương Muội chính là đang ra oai với bọn họ, cô ta muốn tìm được bọn họ, sau đó giết chết toàn bộ!"
Gần như cùng lúc đó, trong mắt Chu Vinh xẹt qua một cảm xúc không Anh ta giả vờ vô tình liếc Giang Thành một cái, nhưng phát hiện ra đối phương đang lợi dụng lúc mọi người đang đắm chìm trong suy luận không ai để ý đến mình, lằng lặng đưa tay ra, múc thêm một bát nữa cho mình.
Chu Vinh hít sâu một hơi, quay mặt đi, cũng không vạch trần hắn.
"Nếu như toàn bộ bài vị của nhà họ Tiền đã bị đốt cháy, chỉ còn lại của ba anh chị em nhà họ Tiền, có khi nào đây cũng là một gợi ý không?" Vu Mạn nhỏ giọng: "Điều Triệu Hương Muội thực sự muốn nói với chúng ta chính là, mặc dù hầu hết người nhà họ Tiền đều đã tan thành mây khói, nhưng ba người này thực ra vẫn chưa chết, hơn nữa..." Giọng cô ta chợt ngưng lại: "Đang trốn ở ngay trong thị trấn An Bình."
"Nhưng... nếu như đã xác nhận được bọn họ đang trốn ở thị trấn An Bình, dựa theo năng lực của quỷ, muốn tìm ra ba người bọn họ cũng không khó, vậy tại sao còn phải cần dùng đến cách ra oai này?" Lý Lộ nghỉ hoặc hỏi: "Cứ thẳng tay giết chết luôn không được hay sao?"
Chu Vinh liếc cô ta một cái, lập tức giải thích: "Là quy tắc trong nhiệm vụ đã hạn chế cô ta, trong thị trấn, cô ta không thể tùy ý giết người như ở thôn Tiểu Thạch Giản, tôi đoán thậm chí cô ta còn không thể vào được thị trấn An Bình."
Lý Lộ gật gù, thuận theo mạch suy nghĩ của Chu Vinh nói tiếp: "Cho nên... đường sinh của lần này chính là tìm ra ba anh chị em nhà họ Tiền đang ẩn náu ở thị trấn An Bình, sau đó giao cho quỷ, không, là Triệu Hương Muội!"
Khuôn mặt cô ta kích động nhìn mọi người, lại phát hiện tất cả những người cô ta nhìn đều vô thức tránh né tầm mắt của mình, đặc biệt là Bùi Càn, người có biểu cảm quái dị nhất.
Cứ như thể có chuyện gì đó đang giấu cô ta vậy.
Có hơi muộn màng, cô ta cũng cảm thấy mình nói thẳng ra như vậy có chút lỗ mãng rồi, đi tìm mấy người sống, sau đó khống chế lại giao cho quỷ giết chết...
Mặc dù là ở một nơi quỷ dị như trong ác mộng, nhưng rốt cuộc nghe vẫn có chút khó chịu.
May mắn thay, mọi người cũng đều đã từng trải qua nên không ai đi sâu vào những chuyện vặt vãnh như vậy.
Cái chết liên tiếp của hai đồng đội vô hình chung đã gây áp lực rất lớn cho mọi người, vì vậy sau bữa ăn, Chu Vinh đề nghị mọi người hành động theo nhóm, như vậy sẽ hiệu quả hơn.
Sau một hồi thảo luận, ba người đàn ông là Giang Thành, Chu Vinh và Lý Lộ có chút lo lắng nhìn chân mình, qua một khoảng thời gian rồi mà vết thương ở chân không những không thuyên giảm mà còn trở nên nghiêm trọng hơn, cả mắt cá chân sưng tấy lên.
Trần Hiểu Manh đi tới, khẽ vỗ vai cô ta, trấn an rằng mình sẽ chăm sóc cho cô ta.
Lý Lộ tỏ ra rất áy náy, liên tục cảm ơn.
Sau khi thống nhất được thời gian và địa điểm gặp nhau, hai nhóm đồng thời rời khỏi viện.
Nhóm của Giang Thành chuẩn bị đi dạo khu vực xung quanh thôn.
Còn ba người Trần Hiểu Manh đều là phụ nữ, có sức tương tác mạnh hơn thì lựa chọn đi sâu vào trong thôn, tìm hiểu về tình hình của thôn Tiểu Thạch Giản một cách chỉ tiết hơn.
Đặc biệt là khu viện mà mình đang ở, liệu có liên quan gì đến nhà họ Tiền trước đây hay không.
Và tòa nhà quỷ bên trong ngôi viện đó.
Khi đến nơi, bọn họ liền phát hiện trong thôn có một số nhà chỉ có phụ nữ ở, đàn ông nhà bọn họ có xác xuất là đã chết trong tay Triệu Hương Muội, những người phụ nữ sống một mình này chính là mục tiêu trọng điểm của ba người Trần Hiểu Manh.
Bọn họ rất có thể biết một số nội tình mà không ai biết.
Có điều ngoài những chuyện này ra, Trần Hiểu Manh còn có một chủ ý khác.
Vào buổi tối khi trưởng thôn đưa bọn họ đến nơi tìm chỗ để ở, cô ta nhìn thấy trong ánh mắt của người phụ nữ lộ ra nửa người sau cánh cửa không phải là sợ hãi, mà là chán ghét sâu sắc.
Trực giác mách bảo cô ta rằng, loại chán ghét này không phải là nhắm vào nhóm người bọn họ.