Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 138 - Chương 138: Bức Ảnh

Chương 138: Bức ảnh Chương 138: Bức ảnhChương 138: Bức ảnh

Mà "thôn dân" mang canh thịt đến, cuối cùng lại quay về tòa nhà này.

Vì thế...

Khi càng suy nghĩ sâu hơn, sắc mặt Chu Vinh càng trở nên tệ hơn, ngay đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên xuất hiện sau lưng, đập mạnh một cái vào người, khiến anh ta gần như hét lên vì sợ hãi.

Anh ta lập tức quay người lại, khuôn mặt rất trịnh trọng của Giang Thành đã ở trước mặt.

Giang Thanh chỉ về phía sau Chu Vinh.

Đối phương hơi ngây người ra, sau đó cổ họng không tự chủ mà cuộn lên, chậm rãi quay đầu lại, trên bức tường phía sau có treo một khung ảnh gỗ.

Khung tranh rất cũ kĩ, bên trên bám đầy bụi.

Trước đó bởi vì xung quanh tương đối tối, nên không có ai để ý đến nó.

Chu Vinh cau mày, cẩn thận tháo khung ảnh xuống, phát hiện trong một môi trường như vậy, khung ảnh đã có hơi mục nát rồi, gỗ quanh khung cũng có dấu hiệu lỏng lẻo.

Anh ta dùng một tay nhẹ nhàng phủi bụi bên trên.

Trong khung ảnh là một bức ảnh tập thể, tổng có 6 người.

Trong đó phía trên cùng là một đôi vợ chồng già, hai người ngồi trên chiếc ghế gỗ, phía sau lưng là bốn người đàn ông trung niên đứng cạnh nhau.

Hiển nhiên bốn người đàn ông đó chắc là con trai của họ.

Ông lão trông tướng mạo bình thường, nhưng nhìn cách ăn mặc thì lại không phải là con nhà bình thường.

Bà lão của đôi vợ chồng già thì hơi gầy yếu, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt đờ dẫn, hai tay đeo vòng vàng và nhẫn vàng, trên cổ còn đeo một chuỗi vòng ngọc trai.

Ông lão của đôi vợ chồng già thì khí thế ngồi trên chiếc ghế gỗ, choàng áo khoác da, dưới chân đi ủng da lộn, trên tay cầm một chiếc tẩu.

Một đôi mắt nhỏ hơi nheo lại, trông lúc nào cũng âm hiểm cay nghiệt.

Chỉ nhìn một cái thôi cũng khiến người ta cảm thấy không dễ dây vào.

Bốn người đàn ông phía sau cũng đều cao lớn vạm vỡ, thể chất cường tráng.

Có người vai đeo súng săn, có người đang xách bàn tính, có người đang cầm một cuốn sách trông khá giống được đóng buộc bằng chỉ, người cuối cùng đeo một chiếc tạp dề hoa màu lam nhạt.

Bởi vì bảo quản không đúng cách, nên khuôn mặt của mấy người đã bị mờ.

Nhưng tổng thể nhìn chung, ấn tượng đầu tiên về người nhà này cũng không tốt lắm, chắc cũng là một gia tộc rất có thế lực trong thôn.

Bọn họ nghĩ ngay đến nhà họ Tiền đã bị diệt môn.

Nhưng... ánh mắt của Bùi Càn nhìn vào bức ảnh tập thể dần dần trở nên khó hiểu, trong này có một điểm không hợp lý.

Theo lời trưởng thôn, nhà họ Tiền quả thực có bốn người con, nhưng không phải là bốn người con trai, mà là ba nam một nữ, trong đó cô con gái út Tiền Kiến Tú còn đã chết vì bạo bệnh từ rất sớm.

Chờ đã... Chu Vinh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tựa hồ đột nhiên nhận ra điều gì.

Anh ta quay lại nhìn cánh cửa mở hé.

Loạt âm thanh thái rau cổ quái kia... không biết từ lúc nào, đã đột ngột biến mất.

Không chỉ vậy, biểu hiện vừa rồi của ba người bọn họ cũng vô cùng kỳ lạ.

Đều là những người chơi có kinh nghiệm, nhưng khi đối mặt với sự uy hiếp của quỷ ở cự ly cực gần, bọn họ lại bị một bức ảnh thu hút.

Vẻ mặt của Bùi Càn ngày càng cổ quái, ông ta bước tới, nhìn thẳng vào khung ảnh trong tay Chu Vinh, ánh mắt dần dần trở nên rực lửa, như thể giây tiếp theo ông ta sẽ cướp khung ảnh đi, chiếm lấy cho riêng mình.

Bây giờ Chu Vinh đã hiểu ra, e rằng chính bức ảnh này có gì đó không ổn, đây lại là một manh mối quan trọng có liên quan đến quỷ.

Giang Thành tiến lên trước một bước, dùng cơ thể của mình chặn tầm nhìn của Bùi Càn.

Vài giây sau, Bùi Càn chớp mắt dữ dội như thể vừa tỉnh táo lại, chờ khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt ông ta đã trở lại bình thường.

Ông ta lập tức hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Giang Thành đưa tay cầm lấy bức ảnh, sau đó nhanh chóng tháo khung gỗ ra, gấp đôi bức ảnh lại rồi nhét vào trong ngực. Bức ảnh đúng là manh mối, nhưng không ai biết nếu mang bức ảnh đi liệu có dẫn đến quỷ phát động tấn công hay không, đặc biệt là... con quỷ kia lúc này lại đang chỉ cách một cánh cửa.

Nếu như bị quỷ tấn công, Giang Thành chết là cái chắc.

Mặc dù âm thanh từ con quỷ đã biến mất nhưng cả ba người đều chắc chắn rằng con quỷ vẫn còn ở trong căn phòng đó, bởi vì có một luồng khí lạnh lẽo và rùng rợn không ngừng tràn ra từ cánh cửa đang mở hé.

Bọn họ đều là những người chơi cũ, cũng đều từng đối mặt với quỷ ở cự ly rất gần.

Chính là loại cảm giác này.

Chu Vinh đang ở gần cửa nhất, đến thở mạnh cũng không dám, anh ta không hiểu, hiện tại xem ra con quỷ sớm đã phát giác ra sự tồn tại của mấy người, nhưng tại sao nó lại không tấn công bọn họ.

Thần kinh của Bùi Càn cũng căng thẳng không kém Chu Vinh, ánh mắt ông ta sợ hãi nhìn khắp xung quanh, chập choạng tối qua, ông ta đã nhìn quanh tòa nhà rất lâu.

Ông ta biết chính xác có bao nhiêu cửa ra vào, bao nhiêu cửa sổ và chúng nằm ở những đâu trong tòa nhà, đây cũng là cơ sở để ông ta dám bước vào.

Theo quan sát của ông ta, phía bên trái của cánh cửa mở hé, cách đó khoảng ba bốn mét có một cánh cửa dẫn ra bên ngoài.

Nhưng lúc này chỗ đó đang là một vùng tối đen như mực.

Mặc dù cửa sổ đã bị quỷ dùng thủ đoạn che mất, nhưng cửa ra vào thì chưa chắc, trong ác mộng sẽ không có cục diện chết chắc.

Ông ta nghĩ có ít nhất 50% khả năng, cánh cửa chính là đường sinh.

"Cọt kẹt-"

Ngay khi ba người đang căng thẳng tột độ, thì cánh cửa khép hờ kia, đã mở hẳn ra.

Kèm theo dư vị u ám, một thân ảnh cuộn tròn, rời rạc vụn vỡ xuất hiện sau cửa.

Cùng lúc thân ảnh xuất hiện, một cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy ba người ngay lập tức.

Quỷ... cuối cùng đã hiện thân.

Lúc này quay đầu bỏ chạy chắc chắn là đã quá muộn, hơn nữa có khả năng cao sẽ trở thành mục tiêu của quỷ, nên ba người Chu Vinh đều nín thở. Thời khắc này, tất cả những gì bọn họ có thể làm chỉ là cầu nguyện.

Cầu nguyện mình không phải là người đầu tiên bị quỷ tấn công.

Trong ác mộng, rất hiếm khi xuất hiện tình huống có nhiều người chết cùng một lúc, chỉ cần mình không phải là người đầu tiên bị quỷ tấn công, là có thể trốn thoát.

Ba người cố gắng hết sức dán chặt vào tường, Chu Vinh ở phía trước cảm thấy áp lực nhất, cơ thể bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát.

Trên mặt của quỷ dường như được bao phủ bởi một lớp sương mù, nhưng nhìn hình dáng thì chắc là một phụ nữ.

Cách cô ta di chuyển về phía trước vô cùng quỷ dị, giống như đang lúc nhúc, tất cả các khớp đều vặn vẹo ngược chiều nhau, như thể toàn bộ xương trong cơ thể đều đã bị đánh gãy.

Sau khi ra khỏi cửa phòng bếp, nằm ngoài dự đoán là cô ta không chạy thẳng về phía ba người mà chậm rãi rẽ sang trái, sau đó lúc nhúc cách đó vài mét, rồi sau một tiếng "lạch cạch", đột nhiên, có ánh sáng đâm xuyên vào.

Ánh mắt của ba người mờ đi, giây tiếp theo, cánh cửa lại đóng sầm lại.

Quỷ... đã rời đi.

Ba người Chu Vinh không dám động đậy, mãi đến mấy phút sau mới tiếp nhận sự thật này.

Trên mặt Bùi Càn đầy vẻ khó tin, ông ta dùng giọng bình tĩnh nhất có thể hỏi: "Cô... cô ấy đã đi rồi?"

Chu Vinh hít sâu một hơi, gật gật đầu: "Chắc là vậy."

"Cô ta không phát hiện ra chúng ta?"

"Phải là do chúng ta chưa kích hoạt cấm ky trong nhiệm vụ." Chu Vinh trầm giọng sửa lại, ánh mắt không hề rời khỏi cánh cửa đó dù một giây, như đang lo lắng quỷ sẽ đột nhiên quay trở lại, mím môi anh ta lại tiếp tục: "Nếu như khi chúng ta nghe thấy âm thanh hoặc nhìn thấy cô ta gây ra phản ứng thái quá, e là đã..."

Đúng vậy, nếu đổi lại là người mới đến đây, e là đã sớm bỏ chạy, hoặc suy sụp tỉnh thần rồi.
Bình Luận (0)
Comment