Chương 140: Lựa chọn
Chương 140: Lựa chọnChương 140: Lựa chọn
Đôi mắt của Bùi Càn mở to kinh hãi, ông ta chợt nhận ra rằng với sức mạnh của mình, hoàn toàn không thể thoát khỏi Chu Vinh, cánh tay của Chu Vinh giống như một chiếc kẹp sắt vậy.
Ông ta lập tức nghĩ tới việc Giang Thành lấy cớ rời đi, sau đó, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi không che giấu được.
"Anh... anh Chu." Ông ta gần như là cầu xin, thân thể run lên không ngừng: "Chúng ta cùng nhau đi tìm anh Doãn được không? Cậu ấy chắc là ở ngay bên ngoài thôi, hơn nữa đã tìm ra manh mối rồi."
Chu Vinh lúc này đã đứng ở góc phòng, nơi này tối tăm đến lạ thường, bên cạnh Chu Vinh là một vại nước lớn đến lạ thường.
Bề mặt vại nước cực kỳ gồ ghề, trên đó có một chiếc nồi sắt màu đen lộn ngược.
"Không gấp." Chu Vinh nói: "Xem manh mối mà tôi tìm thấy đã, rồi đi tìm anh Doãn cũng không muộn."
Khi anh ta nói, trong giọng nói có lẫn tiếng gió vùn vụt, như thể một chiếc ống thổi cũ bị giấu trong phổi, hoặc như thể cổ họng của anh ta đã bị đâm thủng, rò rỉ ra ngoài.
Chiếc nồi sắt thoạt nhìn rất nặng, vậy mà lại bị Chu Vinh dùng một tay nhấc ra, Bùi Càn đang ở thế cưỡi trên lưng cọp cố lấy can đảm nhìn vào trong. Bên trong tối đen, chắc là chứa đầy chất lỏng như nước, thỉnh thoảng phản chiếu ra ánh sáng yếu ớt.
Ngay lúc ông ta cau mày, khóe miệng bất giác mím chặt, trong bể nước đột nhiên xuất hiện một loạt bong bóng nhỏ.
Ngay sau đó, một khuôn mặt người tái nhợt đột nhiên nổi lên từ làn nước đen.
Đôi mắt mở to hết cỡ, hốc mắt gần như nứt ra, miệng há hốc một cách đáng sợ, từ vẻ mặt có thể biết được nỗi sợ hãi của người này trước khi chết, anh ta hẳn là đã bị dìm chết, nếu không thì có lẽ anh ta đã bị sợ chết.
Nhưng những điều này đối với Bùi Càn đã không còn quan trọng nữa, bởi vì... khuôn mặt này là của Chu Vinh.
Mà Chu Vinh... lúc này đang đứng trước mặt mình.
Ngay khi ông ta không nhịn được, đã há hốc miệng, muốn hét lên, trước mắt hàn quang xẹt qua.
Giây tiếp theo, thế giới của ông ta bắt đầu đảo lộn trên dưới. Vào giây phút cuối cùng, thứ ông ta nhìn thấy là một thân ảnh vặn vẹo và một con dao cực lớn trên tay. ...
Sau khi rời khỏi bếp, Giang Thành lập tức bước thật khẽ, đi thẳng đến vị trí cửa, dùng tay nắm lấy nắm cửa, khẽ thử, có cảm giác kẹt từ tay nắm cửa vang lên, cửa đã bị khóa rồi.
Hắn lập tức từ bỏ ý định rời đi từ cửa, quay đầu lại nhìn cầu thang tối tăm, sau đó quay người bước nhanh về phía cầu thang mà không chút do dự.
Khi hắn cẩn thận chọn nơi đặt chân xuống, cẩn thận đi lên cầu thang theo những bậc thang gỗ, thì đột nhiên nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống từ phòng bếp phía sau.
"Bộp!"
"Gululu..."
Vật thể rơi xuống đất có vẻ tương đối tròn, sau khi rơi xuống đất lăn tròn hai vòng, cho đến khi chạm phải vật gì đó thì mới dừng lại.
Giang Thành nuốt nước miếng, lập tức tăng tốc.
Cửa sổ và cửa ra vào ở tầng một đã bị một loại lực nào đó phong ấn lại, hắn muốn thử vận may ở tầng hai.
Dù sao trong ác mộng cũng sẽ không có cục diện chết chắc, nếu như tầng hai vẫn không thoát ra được, thì hắn dự định sẽ cho một mồi lửa, để thử xem có thể tạo ra cơ hội trốn thoát hay không.
Dù sao thì hắn cũng đã phát hiện ra vấn đề trên người Chu Vinh.
Tư thế anh ta di chuyển rất kỳ lạ, hơn nữa kỳ lạ nhất là dấu chân anh ta để lại khi đi lùi.
Dấu chân chỉ có một chút đầu ngón chân.
Cứ như thể anh ta luôn đi nhón chân vậy.
Điều này rõ ràng là có gì đó không đúng.
Cách bố trí của tầng hai hoàn toàn khác với tầng một, toàn bộ tầng hai là một căn phòng rộng không có vách ngăn, tầm nhìn rộng rãi, không bị cản trở.
Hơn nữa vì có ánh sáng nên tầm nhìn tốt hơn nhiều so với tầng một.
Một chiếc cửa sổ sáng sủa cách Giang Thành khoảng mười mét, chỉ cần chạy lên là có thể lao qua.
Nhưng Giang Thành vẫn quay người lại nhìn xung quanh trước.
Tầng hai mặc dù không quá cao, thông thường mà nói thì không có gì Nhưng ở đây là ác mộng, không ai biết sau khi nhảy xuống sẽ có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện, rồi đẩy hắn một cái hay không.
Hoặc là bên dưới đột nhiên xuất hiện một cái cây gãy, đâm thủng qua người hắn giống như Tưởng Trung Nghĩa, bị treo trên cây chết một cách bi thảm.
Tầm mắt chậm rãi quét qua xung quanh, tầng hai bố trí tương đối đơn giản, hình như nơi này từng được dùng làm thư phòng.
Cạnh tường là một tấm bình phong bằng gỗ, một chiếc ghế bành kiểu cổ, một chiếc bàn rất chính thống, trên bàn có hộp đựng bút, lọ mực, thước kẻ và các dụng cụ vẽ tranh, thư pháp.
Một số cây bút lông có độ dày khác nhau được treo phía trên chiếc giá đựng bút chế tác tỉnh xảo.
Ngoài ra còn có một chiếc ghế bập bênh bụi bặm ở trong góc.
Một vài viên đá có hình dạng kỳ lạ được ném bên cạnh cầu thang, trông có vẻ không có gì đặc sắc.
Mắt hắn hiếm khi dừng lại ở những thứ này cho đến khi hắn nhìn thấy một chiếc tủ quần áo khá lớn.
Hình dáng của chiếc tủ quần áo có phần giống với một chiếc tủ quần áo hiện đại, nhưng tay nghề và chất liệu rõ ràng chắc chắn hơn, chiếc tủ quần áo này có thể nói là thứ gần nhất với hiện đại trong tòa nhà này.
Nhưng khi sử dụng trong hoàn cảnh này, chiếc tủ quần áo này lại cực kì không phù hợp về mặt cảm quan.
Bởi vì bể mặt tủ quần áo... có nhiều vết xước dày đặc.
Vết xước dài có ngắn có, nhưng không ngoại lệ là đều rất sâu, trong khoảnh khắc nhìn thấy vết xước, những hình ảnh tuyệt vọng chợt hiện lên trong đầu Giang Thành.
"Cót két-"
Đột nhiên có tiếng mở cửa ở tầng dưới.
Môi trường hiện tại cũng không quá yên tĩnh, tiếng mở cửa ở tầng dưới đáng lẽ không thể rõ ràng như vậy khi truyền đến tai Giang Thành.
Tất cả mọi thứ đều quá lộ liễu, giống như là đang cố ý làm như vậy.
Không còn nghỉ ngờ gì nữa, là quỷ.
Cửa bếp bị kéo ra.
Sau đó vang lên một loạt tiếng ma sát chậm rãi nhưng kéo dài, nhịp tim Giang Thành xuất hiện dao động, hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra mặt đất.
Xem ra Bùi Càn đã lạnh hẳn rồi, ông ta không thể giữ chân con quỷ được lâu.
"Bộp!"
Quỷ đã bước lên cầu thang, đang hướng thẳng đến vị trí của mình.
Bây giờ chỉ có hai lựa chọn.
Một là lao tới cửa sổ, nhảy ra ngoài.
Hai là trốn ngay vào trong tủ quần áo, sau đó nín thở, không phát ra tiếng động, phó mặc sự sống chết cho số phận.
Người bình thường đều sẽ không do dự mà chọn luôn phương án thứ nhất, dù sao chỉ cần nhảy ra ngoài cửa sổ cũng đồng nghĩa với việc rời khỏi phạm vi tòa nhà, quỷ hẳn sẽ không đuổi theo mà truy sát dưới ánh mặt trời thiêu đốt.
Hơn nữa, tủ quần áo đầy vết xước khiến người ta cảm thấy toàn thân khó chịu, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó khủng khiếp.
Một khả năng xấu nhất là, thực ra trong tòa nhà này có hai con quỷ, mà con còn lại... đang trốn trong tủ quần áo.
Khoảnh khắc ai đó mở tủ quần áo ra, quả trứng tử thần trong nhiệm vụ sẽ được kích hoạt.
Thời gian không còn nhiều, tiếng bước chân của con quỷ đã xuất hiện ở góc cầu thang, đồng thời kèm theo đó là tiếng cọ xát sắc bén.
Nghe như một con dao sắc đang chậm rãi cạo dọc theo bức tường vôi trát thô ráp.
Là con quỷ đó!
Cô ta đang lê thân thể tàn tạ của mình, cầm con dao cực lớn trong tay, lưỡi dao bám vào tường và chậm rãi bước về phía mình.
Giống như một thợ săn kỳ cựu dày dạn kinh nghiệm, đang chơi đùa con mồi không còn đường thoát trong bẫy.