Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 143 - Chương 143: Kì Lạ

Chương 143: Kì lạ Chương 143: Kì lạChương 143: Kì lạ

Da mặt Trần Hiểu Manh co giật một cái, nhưng vẫn lên tiếng: "Anh chết là được rồi, không cần chổng ngược xoay tròn phiền phức như vậy."

Giang Thành cũng không để ý đến cô ta, tiếp tục hỏi: "Bức ảnh này cô tìm được ở đâu?"

"Tầng hai." Trần Hiểu Manh nói: "Ở trong ngăn tủ quần áo mà tôi trốn, vốn dĩ còn có khung ảnh, nhưng tôi thấy phiền phức nên đã tháo ra rồi."

"Khung ảnh bằng gỗ?" Giang Thành dùng tay biểu thị kích thước: "Lớn khoảng này?"

Ánh mắt của Trần Hiểu Manh hơi thay đổi, sau vài giây như thể lập tức ý thức được điều gì đó.

Nhưng chưa kịp hỏi thì Giang Thành đã lấy ra một bức ảnh khác giống hệt... Không, đồng tử của cô ta đột nhiên co rút lại, trong bức ảnh này chỉ có 6 người!

Thiếu mất một người phụ nữ.

"Các anh đã tìm thấy ở tầng một?" Trần Hiểu Manh ngẩng đầu hỏi.

"Không." Giang Thành lắc đầu: "Là tôi phát hiện ra trước, không liên quan gì đến hai người bọn họ."

Trần Hiểu Manh mím chặt môi, ánh mắt không tin tưởng nhìn Giang Thành.

"Tôi biết cô đang nghĩ gì." Ngồi ở bên cạnh Trần Hiểu Manh, Giang Thành nhướng mày nói: "Cô đang thắc mắc vì sao tôi lại chủ động giao ra một bức ảnh khác trong tay."

Trần Hiểu Manh tiếp tục im lặng.

Giang Thành không để ý phản ứng của cô ta, tự mình nói: "Con quỷ trong nhiệm vụ này rất kỳ lạ, theo tôi được biết, quỷ rất hiếm khi giết chết hai người trong thời gian ngắn, nhưng con quỷ này cô cũng đã thấy rồi, nếu không phải tôi có lòng tốt giúp cô, thì ba người các cô đều game over."

Trần Hiểu Manh nhìn chằm chằm Giang Thành, hỏi: "Anh muốn... hợp tác?"

"Ờ-huh."

"Anh Doãn liệu sự như thần tâm như rắn rể, tôi không nghĩ mình có thể giúp được gì." Bởi vì bị trói ngược lại sau lưng, Trần Hiểu Manh rất khó chịu, thậm chí ánh mắt nhìn Giang Thành cũng cực kỳ bất mãn.

"Nếu! nhìy không nhát hiên ra đì đó. cô lai dám mêt mình mao hiểm đến toà nhà bỏ hoang hay sao?" Giang Thành cười hỏi.

Suy nghĩ một hồi, Trần Hiểu Manh đột nhiên nói: "Anh có điều kiện gì?"

"Sau khi nhiệm vụ kết thúc, tôi muốn là người đầu tiên rời đi." Đây là giới hạn của Giang Thành.

Trần Hiểu Manh gật đầu: "Được."

"Vậy điều kiện của cô Trần là gì?" Giang Thành nheo mắt hỏi.

"Tôi không có điều kiện gì," Trần Hiểu Manh thẳng thừng nói: "Tôi chỉ muốn kết bạn với anh Doãn đây, hy vọng mọi người rời khỏi đây có thể gặp lại nhau."

Ngay sau đó, cô ta hạ giọng rất trịnh trọng nói: "Tôi có rất nhiều thông tin liên quan về ác mộng, có thể cung cấp cho anh Doãn, đương nhiên, cũng hy vọng một nhân tài như anh Doãn có thể cung cấp cho tôi một số dịch vụ."

Giang Thành nheo mắt, cười lạnh một tiếng nói: "Bỏ trò đó đi! Cô chẳng qua là muốn moi được chỗ ở trong hiện thực của tôi, sau đó tìm người bắt cóc tôi, để chiếm đoạt tôi làm của riêng, phải không?"

Trần Hiểu Manh: "..."

"Tôi hỏi cô." Giang Thành nghiêng người qua, nhìn chằm chằm vào mắt Trần Hiểu Manh, thì thầm hỏi: "Lý Lộ và Vu Mạn đâu rồi?"

"Vẫn đang tìm kiếm manh mối trong thôn."

"Tại sao lại tách ra?"

"Anh hãy cởi trói cho tôi trước đã." Trần Hiểu Manh sắc mặt lạnh lùng nói: "Tôi không thoải mái, không thể trả lời câu hỏi của anh."

Giang Thành cởi dây thừng ra, Trần Hiểu Manh nhân cơ hội cử động tay chân tê dại tìm kiếm sơ hở của Giang Thành, xem xem có cơ hội khuất phục hắn hay không.

"Đừng nhìn nữa." Giang Thành trừng mắt, vừa cuộn dây thừng lại, vừa khinh thường nói: "Tôi khuyên cô nên suy nghĩ kĩ trước khi động thủ, nếu như thất bại và bị tôi bắt được thì hậu quả sẽ thế nào."

Hắn vừa nói như vậy, Trần Hiểu Manh đúng là không dám hành động lỗ mãng nữa.

Cô ta vừa cử động cánh tay tê dại, vừa giả vờ cứng cỏi đáp: "Có người dân nói với chúng tôi, ngôi viện mà chúng ta đang ở chính là đại trạch nhà họ Tiền trước đây."

Nghe vậy Giang Thành đặt hai bức ảnh ngay ngắn trước mặt, vị trí ghế nồi và =ác nhân v↠đầu aiếng hê† nhau. chỉ khác ở naười nhu nữ. Tại sao trong bức ảnh tầng một chỉ có sáu người, mà trong bức ảnh giấu trong tủ quần áo tầng hai lại có thêm một người phụ nữ.

Rõ ràng, người phụ nữ này có vấn đề rất lớn.

Trần Hiểu Manh lúc này cũng sáp tới, dù sao thì quỷ trong nhiệm vụ mới là uy hiếp lớn nhất của bọn họ.

Giang Thành so với quỷ, chỉ là cái rắm.

"Người phụ nữ này hẳn là cô con gái út của nhà họ Tiền mà được đồn là đã chết từ sớm vì bạo bệnh, Tiền Kiến Tú." Trần Hiểu Manh chỉ vào người phụ nữ và nói: "Sở dĩ giấu ảnh của cô ta đi chính là bởi vì sợ sẽ có người phát hiện ra cô ta vẫn còn sống."

Xem ra nhà họ Tiền đã đưa con gái ra khỏi thôn từ rất sớm, sau đó ở trong thôn nói dối rằng con gái đã chết vì bạo bệnh.

Về phần tại sao, Giang Thành nghĩ vẫn là bắt nguồn từ phong tục của thôn Tiểu Thạch Giản.

Ở đây có rất ít phụ nữ, những người đàn ông chờ kết hôn rất nhiều, theo thời gian đã phát sinh ra tập tục xấu là sinh con gái không được rời khỏi thôn.

Mà gia đình nhà cựu trưởng thôn Tiền không thể chịu đựng được việc con gái mình phải chịu khổ trong thôn, nên đã bí mật đưa con gái ra khỏi thôn dưới chiêu bài giả chết.

Nhiều năm sau, một cô gái với cái tên Triệu Hương Muội quay trở lại thôn Tiểu Thạch Giản.

Mà cô ta, cũng thực hiện những giao dịch hổ thẹn ở thôn Tiểu Thạch Giản.

Bán những cô gái lừa gạt từ bên ngoài, cho những người đàn ông không có vợ trong thôn.

Triệu Hương Muội... chính là Tiền Kiến Tú trước đây.

Bây giờ mọi thứ đã thông suốt rồi...

Tại sao Triệu Hương Muôội lại có oán hận lớn đến như vậy với nhà họ Tiền, bởi vì cô ta vốn dĩ chính là một thành viên của nhà họ Tiền.

Nhưng khi cảnh sát ập tới, nhà họ Tiền đã phủi sạch sẽ mọi tội ác trên người mình, để Tiền Kiến Tú dưới cái tên Triệu Hương Muội, nhận hết mọi trách nhiệm, nói rằng cô mới là kẻ chủ mưu.

Để mặc cho cô ta bị cha mẹ của các cô gái đánh đập, thậm chí đến cuối cùng khi đã thoi thóp, người nhà họ Tiền cũng không ra tay cứu giúp, mà lựa chọn đứng nhìn cô chết trong đau đớn. Sau đó, thi thể của cô bị ném xuống đầm Hàn Trinh, tượng trưng cho nỗi nhục nhã.

Sau những chuyện như vậy, Tiền Kiến Tú oán khí ngập trời, xác chết không vùng dậy mới lạ.

"Cho nên... Triệu Hương Muội, không, là Tiền Kiến Tú, mới chĩa mũi dùi vào nhà họ Tiền." Trần Hiểu Manh chậm rãi nói: "Nhà họ Tiền mới gần như bị chết cả nhà."

Giang Thành suy nghĩ một chút, rồi lên tiếng: "Nghe có vẻ là như thế này, nhưng... tại sao Tiền Kiến Tú không tấn công những người phụ nữ đã từng bị lừa gạt, và cha mẹ của người phụ nữ đã đánh cô ta? Dù sao thì cô ta cũng đã bị đánh mà chết."

"Có lẽ cảm giác bị người thân phản bội còn khó buông bỏ hơn cả nỗi đau thể xác." Trần Hiểu Manh thở dài nói.

"Tôi chỉ thấy rất kỳ lạ." Giang Thành nhún vai: "Nếu như tôi là cô ta, tôi chắc chắn sẽ giết chết tất cả những người có thù với mình. Bất luận là người nhà họ Tiền, những người phụ nữ đó, hay là cha mẹ của họ... một người cũng không tha, dù sao tôi cũng đã là quỷ rồi, còn sợ cái gì nữa?"

"Hận lớn một chút thì để bọn họ chết thật đau đớn, hận nhỏ hơn thì một nhát dao chém chết, sau đó cho một mồi lửa, khiến toàn bộ thôn Tiểu Thạch Giản biến mất trên bản đổ!" Giang Thành càng nói càng mạnh mẽ, sắc mặt cũng trở nên ửng đỏ.

Ngữ khí của Giang Thành rất tùy ý, nhưng Trần Hiểu Manh ở bên cạnh lại dựng tóc gáy, cô ta càng tin chắc vào phán đoán trước đây của mình đối với Giang Thành.

Hắn bị bệnh, hơn nữa bệnh còn không nhẹ.

Biểu hiện đáng chú ý nhất của rối loạn nhân cách chống đối xã hội là ý thức trả thù mạnh mẽ, phớt lờ những ràng buộc của đạo đức xã hội và dễ có những hành vi không thể chấp nhận được đối với hầu hết mọi người.

Đó là lý do tại sao nó được gọi là rối loạn nhân cách vô cảm.
Bình Luận (0)
Comment