Chương 188: Đúng là người tốt!
Chương 188: Đúng là người tốt!Chương 188: Đúng là người tốt!
Mặc dù bác sĩ thường xuyên có những hành động không đúng mực, nhưng trong lòng tên mập biết rõ, một khi đối phương trở nên nghiêm túc, tức là sự việc đã đến mức rất nghiêm trọng, khiến hắn cũng phải cảm thấy khó giải quyết.
Còn nếu như khiến bác sĩ khó giải quyết... Cổ họng tên mập vô thức cuộn lên, vậy thì nhất định sẽ có người chết.
Người phụ nữ lớn tuổi có vấn đề, điểm này tên mập cũng không ngạc nhiên, điều khiến anh ta ngạc nhiên chính là thái độ của Giang Thành, hắn còn đề cập đến việc nếu hai người tách ra.
Tại sao lại tách ra?
Đây là nhiệm vụ thứ ba mà tên mập và bác sĩ cùng nhau trải qua, kể từ khi bước vào ác mộng, hai người chưa bao giờ tách rời kể từ nhiệm vụ đầu tiên.
Nói chính xác hơn là, tên mập suốt ngày bám lấy bác sĩ.
Anh ta biết rất rõ phạm vi an toàn của mình là nằm trong bán kính từ 3 đến 5 mét với bác sĩ là trung tâm.
Một khi anh ta đã ra khỏi tầm nhìn của bác sĩ, chỉ dựa vào bản thân, chắc hai phát là đầu của anh ta sẽ bị vặt mất.
Có đánh chết anh ta cũng sẽ không rời khỏi bác sĩ.
Mà bác sĩ dường như cũng không giống người chủ động đuổi mình di.
Cho nên... Loại trừ tất cả các yếu tố can thiệp, điều duy nhất tên mập có thể nghĩ đến là rất có thể họ sẽ bị buộc phải tách ra vì một lý do bất khả kháng nào đó.
Nghĩ tới đây, tên mập bất giác nhìn về phía góc của người phụ nữ lớn tuổi.
Tầm nhìn từ từ lệch đi, đúng lúc đang chuẩn bị chuyển hướng về phía chị ta thì...
"Anh mập!" Giang Thành đột nhiên nói.
Bởi vì tập trung cao độ nên anh ta giật bắn mình, nhưng còn chưa đợi anh ta kịp phản ứng lại, chuẩn bị mở miệng hỏi bác sĩ chuyện gì.
Qua khóe mắt... anh ta đột nhiên cảm thấy một cảnh tượng không thể giải thích được.
Từ góc nơi người phụ nữ trốn! tràn ngập trong mắt tên mập.
Anh ta kiểm nén muốn quay đầu nhìn lại, hơi xoay cái cổ cứng đơ của mình nhìn bác sĩ, mới phát hiện ra đối phương đang tựa vào trong góc, đôi mắt hơi nhắm lại, như thể... đã ngủ say vậy. ...
"Anh Hách..."
"Anh Hách..."
Dưới sự giám sát của tên mập, Trần Nhiên đã đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ vài lần rồi đi tới, nhẹ nhàng gọi bác sĩ đang co ro ngủ say trong góc.
Một lúc sau, bác sĩ dường như là thật sự vừa mới tỉnh lại, nghiêm ngặt tuân theo đầu tiên là từ từ mở mắt ra, sau đó nhìn thấy Trần Nhiên trước mặt, thì sững sờ trong giây lát.
Biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng tỉnh tế.
Từ mơ màng khi vừa mới tỉnh dậy, đến ngạc nhiên khi đột nhiên phát hiện có người trước mặt, cuối cùng là có chút xấu hổ vì mình lười biếng ngủ quên mà bỏ qua sự an toàn của đồng đội.
Hắn khẽ mở miệng, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu...
Trần Nhiên như đã nhìn ra sự áy náy của Giang Thành, rất ân cần nói trước: "Anh Hách chắc là đã mệt quá rồi, sau khi trời sáng nghỉ ngơi thêm một chút cũng là điều dễ hiểu."
"Đúng vậy." Giang Thành gật đầu, lập tức trả lời: "Chính là như vậy."
Thừa dịp Trần Nhiên đưa tay kéo mình đứng dậy, Giang Thành vỗ nhẹ bụi bặm trên quần áo, ngượng ngùng hỏi: "Anh Trần nghỉ ngơi thế nào?"
"Cũng được, cảm ơn anh Hách đã quan tâm."
"Anh Trần khách sáo rồi."...
Tên mập nhìn thấy hai người giả tình giả nghĩa với nhau, xấu hổ đến mức muốn dùng ngón chân đào ra ba phòng một sảnh, nếu như anh ta đoán không lầm, có lẽ hai con cáo già này cả đêm đều là giả vờ ngủ.
Người duy nhất thực sự ngủ quên vào đêm qua có lẽ chỉ có chính mình.
Không, vẫn còn một người khác.
Tên mập quay mặt đi, nhìn chằm chằm Tô An ở bên cạnh Tô Tiểu Tiểu, đêm qua anh ta cũng ngủ rất ngon, thậm chí còn ngáy nữa.
Anh ta chợt cảm thấy thực ra bác sĩ dẫn dắt mình vượt qua nhiệm vụ cũng chẳng dễ dàng gì.
Người phụ nữ lớn tuổi cũng đã tỉnh lại, nhưng dường như tâm trạng rẩy, như đang nói với chính mình, cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
"Này," Lương Long đứng trước cửa sổ hình vuông, quay lại nhìn mọi người và nói,"Thị trấn Đá Đen đó... đã biến mất rồi."
Nói chính xác hơn, sau khi trời sáng lên, thành phố trên biển liền biến mất, mặt biển tĩnh lặng tràn ngập những đợt sóng lấp lánh, đưa tầm mắt xa xa có thể nhìn thấy biển và bầu trời.
Sau khi một ngày mới bắt đầu, biển lớn dường như đã mất hết ký ức về đêm qua.
"Mọi người có để ý không?" Lương Long hạ giọng,"Ở đây trời sáng rất nhanh, cảm giác như sự chuyển đổi giữa ngày và đêm hoàn thành chỉ trong chớp mắt vậy."
"Đâu có khoa trương đến vậy." Người lên tiếng là Tô Tiểu Tiểu, giọng nói của cô ta mang đến cho người ta một loại bình tĩnh đến áp bức, nghe rất khó chịu, cô ta nhướng mắt lên, nhìn Giang Thành nói: "Trước sau khoảng 20 giây, chỗ sương đen kia liền tan đi."
"Ý của cô là đêm ở đây không phải là đêm theo đúng nghĩa, mà là sương mù đen tạo thành ảo ảnh?" Tên mập không nhịn được hỏi.
"Có thể nói như vậy."
Lời nói của Tô Tiểu Tiểu đã cho tên mập cú sốc lớn, đến mức anh ta không ngừng lẩm bẩm khi ở bên Giang Thành.
Bọn họ vừa ra khỏi tòa nhà, đang đi dọc theo bờ biển.
"Bác sĩ," Tên mập hỏi,"Tô Tiểu Tiểu nói có phải là thật không?" Anh ta dừng một chút,"Không phải là lừa chúng ta đấy chứ?"
"Không phải." Giang Thành không nghĩ ngợi lập tức đáp lại.
Tên mập nhìn Giang Thành, hiển nhiên là muốn nghe hắn giải thích.
"Chuyện này là không thể giấu được, chỉ cần sáng mai chúng ta có người chú ý đến, là có thể dễ dàng biết được." Giang Thành quay mặt về phía biển, gió biển thổi mạnh, thanh âm nghe có chút không thật.
Tên mập gật đầu nói: "Xem ra Tô Tiểu Tiểu này cũng không tệ, sẵn sàng chia sẻ những tin tức mình có, tốt hơn nhiều so với những người chúng ta từng gặp trước đó."
"Ý anh là... tiếng hát của cá voi?" Giang Thành quay người lại.
"Đúng vậy, bác sĩ," Tên mập nhìn Giang Thành, tự tin gật đầu nói: "Chuyện này nói cho cùng chỉ có một mình cô ta biết, nhiều nhất còn thêm em trai cô ta, anh nghĩ xem, nếu như không phải cô ta chủ động nói ra, chúng ta bây giờ vẫn còn chưa biết gì hết!" "Đó chỉ là bởi vì cô ta không ngốc." Giang Thành liếc nhìn tên mập, hừ lạnh nói: "Không liên quan quái gì đến cô ta tốt hay không."
Tên mập sửng sốt, một lúc lâu sau mới nói: "Bác sĩ, tôi không hiểu..."
"Cô ta có biết tiếng ca của cá voi có tác dụng gì không?" Giang Thành hỏi ngược lại: "Là cô ta có thể tìm được nguồn gốc của âm thanh, hay là cô ta có thể giải quyết được thứ phát ra âm thanh kia?"
"Cô ta đều không làm được, cô ta thậm chí còn không biết nữ mô tô đã biến mất như thế nào!"
"Loại thông tin có thuộc tính độc lập mạnh mẽ này gần như vô dụng đối với các cá nhân, bởi vì nó chỉ cung cấp một ý tưởng chung chung. Tốt hơn là nên chia sẻ nó và sử dụng sức mạnh của tập thể để mở ra một bước đột phá."
"Dùng tập thể để chia sẻ rủi ro và giảm chỉ phí thử nghiệm và sai sót cho các sự kiện độc lập," Giang Thành nhìn tên mập nói,"Đây là điều mà một người có suy nghĩ bình thường nên làm."
Tên mập nghe xong mím chặt môi, một lúc sau, hốc mắt cũng đỏ bừng.
Giang Thành cau mày: "Đang yên đang lành anh khóc cái gì?"
"Bác sĩ," Tên mập chua xót nói: "Đôi khi tôi cảm thấy chúng ta không phải là một giống loài, hình như tôi đã bỏ lỡ một mắt xích trong quá trình tiến hóa."
"Đừng nói như vậy," Giang Thành thở dài, vỗ vỗ vai tên mập an ủi,"Tự tin lên, bỏ 'hình như' đi."