Chương 19: Cảm xúc con tin
Chương 19: Cảm xúc con tinChương 19: Cảm xúc con tin
Giang Thành giả vờ thở dài: "Lúc đầu tôi cũng không hiểu, nhưng bây giờ nghĩ lại, có thể cô ta mắc hội chứng Stockholm nhẹ, cũng chính là cảm xúc con tin thường gọi, cho nên tôi nghĩ..."
Tên mập tim đập thình thịch: "Anh nghĩ gì?"
"Tôi nghĩ có thể cô ta đã yêu tôi." Giang Thành có chút bất lực nói.
Tên mập: "..."
Giang Thành đợi một lúc, phát hiện tên mập không nói gì, liền quay đầu nhìn anh ta hỏi: "Sao anh không nói gì?"
Tên mập hít sâu một hơi: "Anh chờ tôi hút điếu thuốc, bình tĩnh lại đã."
Ngay khi Giang Thành đang nóng lòng muốn phân tích với tên mập rằng tình cảm của Trần Hiểu Manh đối với mình không đơn giản chỉ vì vẻ ngoài đẹp trai, thì chiếc bụng lại vô tình kêu lên một tiếng "òng ọc".
Tên mập ngay lập tức lấy lại tỉnh thần, hỏi Giang Thành có phải đói rồi không, anh ta có thể đi làm một ít đồ ăn.
Giang Thành nhớ tới tài nghệ nấu nướng của tên mập trong lúc làm nhiệm vụ, gật gật đầu, chỉ hướng phòng bếp, tên mập mạp chạy như bay đi.
Để lại một mình Giang Thành có chút vẫn chưa đủ đã bẹp chẹp miệng.
Giang Thành rất ít khi nấu ăn, trong tủ lạnh chủ yếu chất đầy đồ đông lạnh, trong góc còn có một thùng mì ăn liền Khang Soái Phụ, lúc hạ giá đã mua tích trữ.
Tên mập vất vả nửa tiếng đồng hồ, miễn cưỡng cũng làm được hai món ăn.
Không có cơm, nên anh ta lại lấy thêm mấy bịch mì ăn liền ra xào lên, sau khi dọn ra xong một mình Giang Thành hồng hộc ăn hết hơn phân nửa.
"Bác sĩ." Tên mập xì xụp húp một miếng mì rồi đặt bát xuống: "Ở đây bình thường chỉ có một mình anh ở sao?"
Giang Thành bưng đĩa lên, đem đồ ăn còn lại cho hết vào bát của mình, tiếp theo một hơi ăn hết, sau đó lấy khăn giấy ra lau miệng, gật đầu nói: "Đa số là vậy, đồng thời cũng không có dự định tiếp nhận một người khác."
Tên mập vẻ mặt chua xót nói: "Bác sĩ, anh đừng như vậy, mặc dù tôi không khôn ngoan nhanh nhẹn như anh, cũng không đẹp trai bằng anh, nhưng tôi đã từng làm rất nhiều việc, nhất định có thể giúp được anh." Giang Thành nhìn cái bát trống rỗng trên bàn, tựa hồ là đang thật sự suy nghĩ, không lập tức trả lời.
Tên mập cảm thấy có cửa, cả người đều phấn chấn, hưng phấn nói: "Bác sĩ, anh không cần lập tức quyết định, anh cứ suy nghĩ đi, tôi thật sự là rất có ích!"
"Chuyện này ngày mai rồi tính." Giang Thành hoạt động một chút cái cổ hơi cứng ngắc: "Tôi mệt rồi, đi ngủ trước đi."
Tên mập nhanh chóng thu dọn bát đĩa mang vào bếp, đồng thời tiếng nước rửa bát vang lên: "Bác sĩ, anh đi ngủ trước đi, tôi rửa bát rồi nằm trên sô pha là được."
Đợi đến khi tên mập rửa bát xong, vừa vẩy nước trên tay vừa đi từ trong phòng bếp ra, liền nhìn thấy Giang Thành đang ngồi ở trên sô pha trước bàn, dường như không nhúc nhích.
"Bác sĩ." Tên mập nghỉ ngờ hỏi: "Anh vẫn còn việc gì nữa à?"
Giang Thành nhìn tên mập từ trên xuống dưới, nhướng mày nói: "Anh cũng lên tầng ngủ đi, một mình tôi sợ tối."
Tên mập ngây ra, sau đó như nghĩ tới cái gì chuyện xấu, đột nhiên che mông lại hoảng hốt nói: "Bác sĩ, tôi không phải người tùy tiện như anh nghĩ đâu!"
"Không phải?"
Tên mập suy nghĩ một chút, quả quyết nói: "Chết cũng không!"
"Vậy thì thôi." Giang Thành tự nhiên đứng lên, hoàn toàn không làm khó cưỡng ép đối phương, đầu tiên là đi về phía cầu thang, sau đó men theo bậc thang lên trên, chờ khi bóng người sắp biến mất mới dừng lại, quay đầu nhìn về phía tên mập nói: "Ban đêm anh cẩn thận một chút." Nói rồi hắn chỉ vào bức tường đối diện: "Cánh cửa trong giấc mơ của tôi xuất hiện ở đó, còn có, tôi không giống anh, tôi không phải là tự mình bước vào cánh cửa đó, mà là bị một bàn tay quỷ khổng lồ vươn ra nắm lấy tóm vào trong."
Nói xong, Giang Thành không quay đầu lại đi lên tầng.
Sau khi Giang Thành đi, tên mập ngồi một mình trên sô pha, nhìn chằm chằm vào bức tường đó, bồn chồn không yên.
Anh ta không thể phán đoán được Giang Thành nói có đúng hay không, đây là một người không thích ngả bài theo lẽ thường, nhưng ở một khía cạnh nào đó, hắn lại đáng tin cậy, ít nhất là đã đưa mình sống sót thoát khỏi ác mộng.
Tân mân chỉ eần va nhắm mắt lai liền hoảng hết ceảm thấv ca eắt mà Giang Thành nhắc tới lại xuất hiện, sau đó từ bên trong thò ra một bàn tay quỷ cực lớn nhe nanh múa vuốt.
Tên mập sắc mặt tái nhợt ở dưới tầng chưa đầy năm phút, đã lật đật chạy lên tầng, vừa lên tầng thì đụng phải Giang Thành đang dựa vào tay vịn cạnh cầu thang, trông bộ dạng thì là đang đợi anh ta.
Còn chưa kịp mở miệng, Giang Thành đã nói: "Anh ngủ phòng khách đi, tôi ngủ bên trong."
Tên mập nhìn về hướng tầm mắt của Giang Thành, có một cánh cửa ngăn cách phòng khách diện tích không lớn này ra, chắc hẳn bên trong là phòng ngủ.
"Bác sĩ." Tên mập lí do lí trấu nói: "Nếu như anh sợ tối, tôi có thể cân nhắc chen chúc với anh một chút."
Giang Thành nằm trên đệm cũng không quá buồn ngủ, hắn khép hờ mắt, nhìn chằm chằm trần nhà trống rỗng, những cảnh tượng trong ác mộng không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu hắn.
Tên mập ở phòng khách bên ngoài cửa, anh ta từng đề nghị Giang Thành đừng khép cửa, như vậy mọi người có thể tiếp ứng cho nhau.
Nhưng Giang Thành cảm thấy bản thân không hề cần anh ta tiếp ứng, cho nên đã khéo léo từ chối, không những vẫn đóng cửa như thường ngày, mà còn khóa trái lại.
Kết hợp với những gì trải qua trước đó không lâu, Giang Thành tự nhiên nghĩ đến Hồ Yến mất tích, cũng như em gái của Hồ Yến đã mất tích trước Hồ Yến.
Sự mất tích của bọn họ e rằng cũng có liên quan đến cái gọi là ác mộng này.
Theo như Phàn Lực nói, biểu hiện của người chết trong ác mộng chính là mất tích trong hiện thực.
Không chút điềm báo nguyên do, mất tích một cách quỷ dị.
Ai cũng không tìm được ra manh mối.
Mà trên thông báo tìm người của Hồ Yến có viết rất rõ, Hồ Yến là mất tích vào đêm khuya, khi mất tích trên người vẫn mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu hồng nhạt.
Người chồng nằm trên cùng một giường cũng không hề phát hiện ra.
Nam trung niên đã chết trong nhiệm vụ ác mộng đầu tiên từng hỏi rằng làm thế nào mới có thể thoát ly khỏi ác mộng hoàn toàn, đối với vấn đề này câu trả lời của Phàn Lực là bảo anh ta bớt hỏi loại câu hỏi ngu xuẩn Ác mộng chỉ phân 0 lần và vô số lần, chỉ cần cánh cửa sắt kia đã từng xuất hiện trong giấc mơ của bạn, thì gần như bạn không có khả năng thoát khỏi, cho đến khi bạn chết.
Cứ suy nghĩ suy nghĩ, cơn buồn ngủ dần dần ập đến, Giang Thành cũng không cố ý kiềm chế điều này, nhắm mắt xuôi theo.
Thể lực tiêu hao trong ác mộng đều đã trở lại cỗ thân thể này khi ác mộng kết thúc, nhưng tỉnh lực tiêu hao lại không thể hồi phục, Giang Thành liền chìm vào giấc ngủ rất say.
Nửa mê nửa tỉnh, hắn nghe thấy âm thanh leng keng leng keng, giống như bên cạnh đang sửa nhà, hoặc gần đó chỗ nào đấy đang đóng đinh, sàn nhà cũng rung lên theo.
Hắn lật người một cái, cuộn tròn lại, trùm chăn lên đầu, lại ngủ thiếp đi.
Điều cuối cùng khiến hắn buộc phải mở mắt ra đó là một tràng tiếng gõ cửa.
"Bác sĩ." Giọng nói sang sảng của tên mập từ ngoài cửa phòng truyền đến: "Anh dậy chưa?"
Giang Thành sau khi đứng dậy đơn giản thu dọn một chút, mở cửa đi ra ngoài.
Phòng khách bên ngoài phòng ngủ trống không, không có bóng dáng tên mập, hắn men theo cầu thang đi xuống tầng.
Điện thoại hiển thị đã 11 giờ trưa, Giang Thành không ngờ mình đã ngủ đến trưa, mà giờ phút này đầu hắn vẫn còn mê man.