Chương 207: Bịp bợm
Chương 207: Bịp bợmChương 207: Bịp bợm
"Vậy à." Tô Tiểu Tiểu cũng cười theo: "Vậy thì làm phiền anh Trần rồi, tôi chỉ cần mình và em trai sống sót, còn về phần ai là người đầu tiên bước ra khỏi cửa, tôi không quan tâm."
Trần Nhiên tò mò mở to hai mắt: "Chẳng lẽ cô Tô không phải muốn tranh giành một chút sao?"
"Không." Tô Tiểu Tiểu hạ giọng, vô cùng trịnh trọng nói: "Tôi không muốn đối đầu với kẻ điên, đặc biệt còn là... một đám những kẻ điên."
Trần Nhiên nheo mắt, như thể đã rất quen với danh hiệu này rồi, thậm chí còn rất thích thú. Khóe miệng anh ta từ từ mở ra, tạo nên một cảnh tượng ấn tượng về mặt thị giác với khuôn mặt điềm tĩnh của anh ta.
Giống như một tác phẩm nghệ thuật vừa mắt, bỗng nhiên sụp đổ.
"Anh là môn đồ." Tô Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm vào mặt Trần Nhiên: "Anh là... người của Đỏ Thẫm."
Miệng của Trần Nhiên càng trở nên khoa trương hơn.
Hai người trao đổi đến đây kết thúc, Trần Nhiên đi trước dẫn đường, Tô Tiểu Tiểu đi theo phía sau anh ta khoảng 2 mét.
Nói ra cũng thật kỳ lạ, kế hoạch ban đầu của họ là đánh lừa Giang Thành và tên mập nghĩ rằng bọn họ đã vào rừng để tìm kiếm manh mối, nhưng chính họ cũng không thể kìm lòng, từ đó đi vào trong rừng.
Trên thực tế, bọn họ đã luôn trốn ở trong đại sảnh bỏ hoang ở tầng một của tòa nhà, cho đến khi hai người rời đi, mới đi theo ra ngoài, dõi theo Giang Thành và tên mập tiến vào khu rừng từ xa.
Cho dù là trong lời kể của Tô Tiểu Tiểu hay câu chuyện của người dân ở thị trấn Đá Đen, tảng đá màu trắng đều là điểm khởi đầu của câu chuyện.
Nguyễn rủa cũng bắt nguồn từ đây.
Một thứ như vậy, nếu không được xem một cái, trong lòng sẽ luôn cảm thấy không yên.
Điều này lại sinh ra một vấn đề khác?
Ai... là người đầu tiên đi xem?
Sở dĩ Tô Tiểu Tiểu và Tô An lần đầu tiên đến đó, hoàn toàn là bởi vì không biết sự quỷ dị của tảng đá, nếu không có đánh chết cô ta cũng sẽ không đến gần, chưa kể đến, cô ta cũng chưa đến rất gần.
Ít nhất là chưa dùng tay sờ vào. Bọn họ cố ý đợi khi Giang Thành ngủ say mới lấy cớ rời đi, trước khi rời đi còn đặc biệt "dặn dò" tên mập không được đi đâu mà phải ở lại canh gác trong phòng.
Chính là vì lo lắng khi Giang Thành tỉnh sẽ không lừa được hắn bằng những thủ đoạn này, hắn nhất định sẽ đòi đi theo.
Nói thật, Tô Tiểu Tiểu đang đặt cược sự an toàn của em trai mình trong đó, để cược Giang Thành sẽ không nhìn thấu.
Về phần tên mập... hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hai người.
Căn cứ theo kinh nghiệm, những thứ kì dị cổ quái trong nhiệm vụ ác mộng phần lớn đều không phải là thứ tốt, nói cách khác, thứ tốt cũng không thể xuất hiện trong ác mộng.
Vì vậy kế hoạch của bọn họ là đi theo sau hai người Giang Thành, dùng bọn họ để dò đường.
Còn như những gì người dân ở thị trấn Đá Đen nói, tảng đá quỷ dị được giấu ở sâu trong rừng, một nơi cực kỳ khó tìm và hoang vu.
Loại chuyện vớ vẩn như này hoàn toàn không có ai thèm để ý tới, dù sao đối với người trong nhiệm vụ mà nói, bất luận có khó tìm đến đâu, thì một địa điểm trọng yếu như vậy cuối cùng cũng sẽ bị tìm ra, nếu không nhiệm vụ sẽ không thể tiếp tục.
Đây là quy tắc.
Thậm chí có khả năng bọn họ còn chưa đi bao xa, đã phát hiện ra tảng đá quỷ dị đó rồi.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến bìa rừng.
Trần Nhiên vẫn mang vẻ mặt cổ quái đó, nhưng Tô Tiểu Tiểu thì khác, cô ta vừa trốn thoát khỏi khu rừng giống như cơn ác mộng này ra ngoài.
Bây giờ... lại phải quay lại lần nữa.
Trong đầu cho dù có tính toán, cân nhắc tỉ mỉ đến đâu thì tâm lý lúc đầu cũng rất khó vượt qua.
Khu rừng này đối với cô ta mà nói chính là ác mộng trong ác mộng, chỉ đến gần đã vô cùng kháng cự.
Trong lòng cô ta có linh cảm rằng nếu bước vào khu rừng này một lần nữa thì... mình sẽ không bao giờ ra ngoài được.
"Cô Tô." Giọng nói của Trần Nhiên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô ta, đánh thức cô ta từ trong hồi ức, anh ta mỉm cười nói: "Vẫn phải làm phiền cô đi trước dẫn đường." Ngoại hình, cảm xúc và thậm chí cả biểu cảm vi mô của Trần Nhiên đều không liên quan dính dáng gì với uy hiếp đe dọa, nhưng khi kết hợp lại với nhau, khuôn mặt của anh ta khiến người ta bắt đầu cảm thấy căm ghét.
Tô Tiểu Tiểu rất ghét bị người khác đe dọa, nhưng lần này cô ta không còn cách nào khác ngoài việc thỏa hiệp.
"Anh Trần." Ngay khoảnh khắc cuối cùng trước khi bước vào khu rừng, Tô Tiểu Tiểu quay đầu lại nhìn chằm chằm vào mắt Trần Nhiên, một lúc lâu sau, lạnh lùng nói: "Tôi hy vọng người dò đường có một đội... là đủ rồi."
Trần Nhiên như không hiểu lời đối phương nói, hơi trừng mắt lên: "Cô Tô, cô đang nói cái gì vậy? Chúng ta là bạn đồng hành mà!"
"Mong là như vậy."
Tô Tiểu Tiểu bước vào rừng, Trần Nhiên đi loanh quanh tại chỗ một lúc, sau đó cũng bước vào.
Dưới sự dẫn đường của Tô Tiểu Tiểu, cả hai đi về phương hướng trong ký ức.
Bọn họ sẽ ở đó, để chứng kiến quá trình "đồng hóa", thậm chí là cả nguồn gốc của nguyền rủa.
Tô Tiểu Tiểu đang bước đi nhanh chóng, đột nhiên có một ảo ảnh cổ quái, dường như hai người đi vào trước đó, chính là tế phẩm của bọn họ dâng hiến cho khu rừng này.
Đúng vậy, rất thích hợp, bởi vì trong ấn tượng của em trai Tô An, khu rừng này... là sống.
Nó đang giương mắt nhìn bọn họ bước vào, hết nhóm này... rồi lại nhóm khác. Bọn họ, những thuyền viên bị đắm tàu ở đây, cùng với toàn bộ người dân ở thị trấn Đá Đen!
Bọn họ đều là tế phẩm, đang... hiến tế cho cả khu rừng.
Có lẽ còn có cả..."nó" trong lời của những người dân Đá Đen, cái tên không thể miêu tả, không thể đoán trước, không thể chống đối.
Sau khi Trần Nhiên và Tô Tiểu Tiểu tiến vào trong rừng, bìa rừng lại rơi vào im lặng chết chóc.
Có vẻ như sự im lặng chết chóc này mới là chủ đề chính ở đây.
Nhưng chỉ vài phút sau, sự im lặng chết chóc này đã bị phá vỡ bởi một âm thanh chói tai.
"Xet -, bụp!"
Dọc theo thân cây thẳng tắp, một bóng người uyển chuyển từ trên thân câv chắc chắn tri+† xuống. sau đó bung †av xoav 1980 đâ. hơi khuvu chân, tiếp đất nhẹ nhàng.
Bóng người nhìn về phương hướng Trần Nhiên và Tô Tiểu Tiểu biến mất, đôi mắt trắng dã, chép chép miệng một cách thờ ơ.
Sau đó-
"Bác sĩ." Giọng nói của tên mập từ trên cây truyền đến, anh ta có vẻ đang vô cùng sợ hãi, nhưng lại không dám lớn tiếng vì sợ chọc tức những thứ quỷ có khả năng đang tồn tại trong rừng.
"Tôi xuống thế nào bây giờ?"
Giọng nói của tên mập đang run rẩy, anh ta sợ độ cao, thân thể hiện tại cách mặt đất khoảng năm sáu mét, với thể hình của anh ta, nếu như ngã thẳng xuống, có lẽ gãy một chân là còn may chán.
Anh ta chỉ cần nhìn xuống, bắp chân đã run rẩy.
Sau đó vẫn là Giang Thành dùng một số phương pháp đặc biệt, để cho tên mập từ trên cây xuống an toàn hơn.
"Bác sĩ." Tên mập vừa xuống, còn chưa kịp đứng vững đã nhìn Giang Thành với ánh mắt khâm phục, thậm chí tôn sùng: "Anh thật là lợi hại, làm sao anh biết hai người này đang diễn kịch, mục đích là để lừa chúng ta đi vào trong rừng?"
Giang Thành hít sâu một hơi, trịnh trọng nói với tên mập: "Anh mập, nếu như tôi nói... thủ đoạn của bọn họ thực ra tôi cũng đã nghĩ tới rồi, nhưng còn chưa kịp dùng, đã bị bọn họ dùng trước rồi, anh có tin không?"
Tên mập liên tục gật đầu: "Tin, tôi tin bác sĩ, nếu không tại sao lại nói anh là trẻ mồ côi chứ!" Sắc mặt hồng hào, tên mập ngước cổ nói: "Những thứ này đều có đạo lý cả!"