Chương 224: Tạm biệt
Chương 224: Tạm biệtChương 224: Tạm biệt
Quả nhiên...
Người phụ nữ lớn tuổi này chính là bí mật ẩn giấu trong nhiệm vụ, chị ta là NPC, hơn nữa bị giới hạn bởi quy tắc, chỉ có thể tấn công khi ở một mình với người chơi khác.
"Là vậy à..." Trần Nhiên yếu ớt cười, dựa vào tường.
Giang Thành không để ý đến anh ta, so với sự sống chết của Trần Nhiên, rõ ràng hắn quan tâm đến việc làm thế nào để sống sót hơn, hơn nữa... bên ngoài có vẻ quá yên tĩnh.
Không biết tên mập kia có lại gặp rắc rối gì nữa không.
"Chờ... chờ đã, khụ khụ..." Giọng nói của Trần Nhiên đột nhiên vang lên, Giang Thành cau mày quay đầu lại, chẳng lẽ... anh ta vẫn còn lời muốn nói.
Cho dù biết có ở đây chỉ lãng phí thời gian, nhưng Giang Thành vẫn dừng bước, nhìn chằm chằm người đàn ông phiền toái này, như đang chờ đợi lời nói tiếp theo của anh ta.
"Anh Hách." Trần Nhiên cười toe toét: "Anh cứ... cứ như vậy rời đi à?"
"Anh không sợ tác dụng của thứ này đối với tôi không lớn lắm, sau đó tôi sẽ bình phục được lại, đâm chết bà già này hay sao." Anh ta miễn cưỡng ngẩng đầu lên, trong mắt vẫn tràn ngập sự kiêu ngạo khiến người ta chán ghét.
Giống như... vị trí của hai người đã bị đảo ngược, chính anh ta là người đã đẩy Giang Thành vào tình thế tuyệt vọng vậy.
Giang Thành nhìn chằm chằm anh ta, một lát sau mới nói: "Vậy nên..."
"Tôi khuyên anh không nên khoan hồng quá mức, làm việc phải quyết đoán triệt để." Anh ta lại ho mấy tiếng, mặt đỏ bừng, hơi thở rõ ràng có gì đó không ổn, thứ cổ quái trên con dao găm dường như còn có tác dụng khác.
"Tốt nhất là anh hãy lấy con dao găm của tôi đi, sau đó chặt đứt cánh tay của tôi, tốt nhất... tốt nhất là chặt luôn cả chân của tôi nữa." Vài giây sau, Trần Nhiên thở hổn hển và cười khẩy: "Nếu như có thể, thì hủy luôn đôi mắt của tôi, cắt lưỡi đi."
"Biến tôi... biến tôi hoàn toàn trở thành một kẻ vô dụng, không nhìn thấy, không thể chiến đấu, không thể trốn thoát." Anh ta đề nghị: "Như vậy mới ổn thỏa." Giang Thành nheo mắt lại, sự nguy hiểm của Trần Nhiên trong lòng tăng lên rất nhiều, trong ác mộng có rất nhiều kẻ điên, sự áp bức và điên cuồng ở đây chính là thiên đường của bọn họ.
Nhưng điên đến mức như Trần Nhiên, thì đây là lần đầu tiên hắn thấy.
Hắn không ngờ rằng người đàn ông này không chỉ tàn nhẫn với người khác mà còn tàn nhẫn với cả chính mình. Hai ánh mắt giao nhau, Giang Thành không nhìn thấy chút sợ hãi nào trong mắt anh ta.
Đối với những gì sắp xảy ra, anh ta rất thẳng thắn.
Trong ác mộng, cho dù là người tốt, kẻ xấu, kẻ điên hay bất kỳ danh hiệu nào khác, chúng hầu như không liên quan gì đến sự sống và cái chết, điều thực sự có thể quyết định liệu mọi người có sống sót hay không chính là một bộ não cực kỳ khôn ngoan và bình tĩnh.
Tất nhiên, cũng có một phần... may mắn.
Điều này cũng quan trọng không kém.
"Tôi chỉ đang nhắc nhở anh, nếu như anh, còn có tên mập bên ngoài rơi vào trong tay tôi, thì sẽ có kết quả thế nào." Trần Nhiên trả lời, giọng nói yếu ớt của anh ta bắt đầu trở nên quyến rũ hơn: "Con dao trong tay anh, có một bữa tiệc lớn như tôi đây cho anh thưởng thức, anh thật sự... không muốn thử sao?"
Trần Nhiên chật vật ngẩng đầu lên, sự điên cuồng trong mắt cơ hồ ngưng tụ thành thực chất: "Cơ hội không phải lúc nào cũng có, tin tôi đi." Anh ta cười khúc khích nói: "Nhân lúc vẫn còn ở trong tay anh."
Giang Thành bước tới phía trước, vòng cung do dao găm vẽ ra hiện lên trước mắt, máu nóng bắn tung tóe trên tường, giây tiếp theo, thế giới của Trần Nhiên rơi vào bóng tối.
"Tạm biệt."
Giang Thành tìm thấy hai con dao găm dưới áo gió của Trần Nhiên, hắn chậm rãi đứng dậy, xoay người rời đi.
Ánh mắt của người phụ nữ lớn tuổi càng ngày càng háo hức, chiếc lưỡi thon dài như rắn tham lam liếm máu trên mặt Trần Nhiên, anh ta được như ý muốn bị phế mất đôi mắt. Nhưng nụ cười nơi khóe miệng lại ngày càng cường điệu.
Giây phút Giang Thành bước đi ra ngoài "tạm biệt", Trần Nhiên cuối cùng cũng nói.
Giang Thành rời khỏi phòng, nhìn thấy tên mập ở ngoài cửa đá. Lúc này tên mập hình như đang sợ hãi tột độ, co rúm trong góc, toàn thân run rẩv không thể kiểm soát. Anh ta bịt chặt miệng mình lại, như sợ sẽ có thứ gì đó tìm đến, sau khi nghe thấy giọng nói của mình.
Nhìn thấy tên mập như vậy, Giang Thành cũng không lập tức đi tới, ngược lại quan sát một hồi, mới chậm rãi đi tới nói: "Anh mập." Hắn hạ giọng xuống.
Tên mập sửng sốt một chút khi nghe thấy giọng của bác sĩ, sau đó anh ta giống như đã tìm được cứu tỉnh: "Bác sĩ," anh ta run rẩy nói: "Anh không biết đâu, anh vừa vào trong không lâu, thì bên dưới có tiếng động truyền tới, lạch cạch lạch cạch, giống như có thứ gì đó đang đi trên cầu thang, muốn lên đây!
Nhìn về phía tên mập chỉ tay, cầu thang tối đen như mực, hắn cũng không rõ rút cuộc bên trên có thứ gì nữa.
Huống chỉ, hắn cũng không biết lời tên mập nói có thật sự xảy ra hay không hay chỉ là ảo giác do Trần Nhiên thao túng gây ra.
Cá nhân hắn thích cái sau hơn.
Bây giờ nhiệm vụ sắp kết thúc, nếu trong bóng tối thật sự có thứ gì đó mai phục, tên mập chắc sớm đã lạnh rồi.
"Đừng nghĩ tới nữa." Giang Thành vỗ vỗ vai tên mập: "Chắc là ảo giác thôi, nếu không với thân hình mập mạp này của anh, có lẽ những thứ đó cũng không nhịn nổi đâu."
Tên mập vô cùng thức thời lựa chọn tin tưởng lời bác sĩ nói, anh ta nuốt khan, cưỡng ép rời mắt khỏi cầu thang tối tăm, anh ta đã nhìn chằm chằm ở đó suốt 10 phút rồi.
Đến thở mạnh cũng không dám.
"Bác sĩ." Tên mập cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhìn thấy vết thương trên người Giang Thành, không chỉ trên người mà một bên mặt cũng bị dao rạch, thỉnh thoảng vẫn còn chảy máu: "Anh bị thương rồi!"
"Không chết được." Giang Thành ngắt lời tên mập, dùng mu bàn tay lau mặt nói: "Trần Nhiên đã bị tôi xử lí rồi, lát nữa chúng ta đi vào trong xem kết quả."
Nghe vậy, sắc mặt tên mập lập tức sáng ngời, hưng phấn nói: "Bác sĩ, anh đánh lén thành công rồi?"
Giang Thành nghẹn ngào, lập tức bất mãn trừng mắt nói: "Rõ ràng là anh ta đánh không lại tôi, liên quan gì đến đánh lén? Tôi cũng không ngại nói cho anh biết sự thật, tôi còn nhường anh ta một cánh tay và một cái chân đấy."
Tân mân không auan tâm đến những chi tiết nàv hởi vì chuwvên bác eŸ bốc phét chém gió cũng không có gì lạ nữa, cổ họng anh ta lên xuống mấy lần, hạ giọng nói: "Bác sĩ, ý của anh là lát nữa bà già kia... sẽ làm gì đó với anh ta?"
"Ờ-huh."
"Sau đó thì sao" Tên mập hỏi: "Vậy chúng ta phải làm thế nào?"
Giang Thành tranh thủ giải thích hiểu biết của mình về ngục tối này cho tên mập, nghe vậy, tên mập dựng tóc gáy, anh ta nuốt nước bọt, nhìn về phía trước, yếu ớt nói: "Bác sĩ, anh nói người phụ nữ lớn tuổi đó là NPC thì tôi có thể hiểu được, nhưng... nhưng anh nói chị ta là một phần của lời nguyền có phải là hơi tâng bốc chị ta rồi không."
"Hơn nữa..." Tên mập nghỉ ngờ nhìn hắn: "Anh nói cái người váy trắng... nữ váy trắng xuất hiện trên tảng đá..."
"Chủ tế." Giang Thành bổ sung thêm.
"Đúng đúng, chính nữ chủ tế váy trắng kia cũng là người phụ nữ lớn tuổi, là ý gì?" Tên mập nhìn hắn chớp chớp mắt: "Nữ chủ tế váy trắng kia tôi nhìn thấy rất rõ, trông rất xinh đẹp, không hề lớn tuổi, trông chẳng giống người phụ nữ lớn tuổi chút nào cả!"
Cùng Trần Nhiên tiếp xúc nhiều, bất thình lình đổi thành tên mập, Giang Thành nhất thời có hơi không quen: "Không liên quan gì đến ngoại hình." Giang Thành lắc đầu, giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Anh có thể hiểu là... một loại kế thừa."