Chương 231: Kí ức
Chương 231: Kí ứcChương 231: Kí ức
"Đừng nhiều chuyện." Người phụ nữ nhìn anh ta: "Sẽ chết đấy." "
Trần Nhiên quay người rời đi, nhưng khi anh ta đi đến một góc của tòa nhà trông giống như phòng hòa nhạc thì ở đó lại có một cánh cửa khác, Trần Nhiên xoa tay nắm cửa, đột nhiên nói: "Nếu như nhớ không lầm, số 7 cô cũng đã gặp qua anh ta rồi."
"Ồ, thực xin lỗi." Trần Nhiên vỗ nhẹ vào trán, cười nói: "Tôi quên mất, bây giờ tôi nên gọi cô là... Cô Lý Lộ."...
"Woooooooo..."
"Được rồi, đừng khóc nữa."
"Woooooooo..."
"Vừa vừa phai phải thôi nhé!"
"Bác sĩ, wo wo..., anh không biết đâu," tên mập toàn thân nằm rạp trên mặt đất, khóc đến nước mũi chảy ròng, toàn thân run lên theo nhịp khóc,"tôi sợ chết mất, cái miệng lớn đó anh không thấy đâu, to như thế này này!
"Không, phải to như này!"
Anh ta giơ tay ra hiệu, khóc lóc trông còn tệ hơn cả một cô bé bị xã hội đen quấy rối chọc ghẹo, Giang Thành đã vào nhà vệ sinh lấy cho anh ta một cuộn giấy khác, cuộn giấy trước đó đã dùng hết.
Ném khắp sàn nhà.
Người không biết chắc còn cho rằng ở đây đã xảy ra đại chiến gì đó.
"Bác sĩ, không thể mang cho tôi một gói khăn giấy sao?" Tên mập giật giật, hai mắt đỏ hoe nói: "Đã lúc nào rồi, anh còn muốn tiết kiệm tiền, anh không thấy mình có chút không đúng sao?"
"Không phải anh cũng có chết đâu?" Giang Thành xòe tay nói: "Không tin anh lên cân xem, có phải là một cân cũng không thiếu không?"
"Bác sĩ à, anh một ngày nhất định phải vô đạo đức đến như thế." Tên mập ngồi xổm trên mặt đất, anh ta cũng đã hiểu ra, chắc chắn bác sĩ chỉ là lợi dụng anh ta làm trò tiêu khiển mà thôi, cái quái gì mà chỉ có thể đảm bảo một người rời đi, toàn là những điều vớ vẩn.
Bác sĩ chắc chắn đã cười chết mất, khi nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của anh ta.
Càng nghĩ càng tức, chỉ vào bác sĩ, môi run run nói: "Anh, anh, anh... Những chuyên cần làm với moi naười thì anh không làm được chuvên dì hết!"
Giang Thành vẻ mặt thờ ơ, bởi vì lời nói của tên mập hoàn toàn không động đến lợi ích cốt lõi của mình.
Mãi đến khi tên mập đề nghị vứt hết đồ ăn trong tủ lạnh, sau này không bao giờ nấu ăn cho hắn nữa, thái độ của Giang Thành mới khá hơn, lại chạy lên tầng lấy nửa gói khăn giấy từ trong gối cho tên mập.
Cứ như vậy, tên mập mới chịu từ dưới đất đứng dậy, hai người ngồi trên ghế sô pha trò chuyện.
"Bác sĩ." Tn mập hỏi: "Vì vậy bị con quỷ đó... không không, thứ mà người phụ nữ lớn tuổi triệu hồi ra ăn, mới được coi là qua màn?"
"Ờ-huh."
"Vậy chẳng phải tất cả chúng ta đều qua màn rồi sao." Tên mập chớp chớp mắt, tiếp theo lại như nhớ ra điều gì đó: "Không đúng, ý tôi là ngoại trừ Lương Long."
Lương Long là chết trong miệng của những tác phẩm điều khắc bằng đá tái sinh quỷ dị kia.
Trừ cô ta ra, những người khác đều có liên quan đến người phụ nữ lớn tuổi và tảng đá, ngay cả Tô Tiểu Tiểu chắc cũng như vậy.
Trong số 8 người, có 7 người sống sót, chuyện này có phải hơi... quá nhân từ rồi sao?
Mặc dù quá trình này thực sự rất đáng sợ.
"Làm sao có thể?" Giang Thành cầm cốc nước lên uống một ngụm, sau đó lau miệng nói: "Nếu mà như thế, không cần làm gì cả, chỉ cần ở yên tại chỗ chờ chết là được rồi."
Tên mập vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn, rõ ràng là đang chờ Giang Thành giải thích.
Giang Thành nheo mắt, gõ gõ vào chiếc cốc trống không.
Tên mập tức giận nói: "Bác sĩ, anh vừa vừa phai phải thôi nhé, chuyện đó tôi còn chưa xong đâu! Bây giờ tôi còn đang tức điên lên đây."
"Tks." Giang Thành hừ một tiếng, bất đắc dĩ giải thích: "Anh còn nhớ âm thanh lúc trước nghe được không?"
"Tiếng ca của cá voi?"
Giang Thành gật đầu: "Đúng vậy, tiếng ca của cá voi." Hắn mỉm cười, nói tiếp: "Không phải tất cả mọi người đều có thể nghe thấy, nếu muốn sống sót thì tiền đề là phải nghe được tiếng ca của cá voi, tôi nghĩ nếu như khâng kích hoat tảnn đá. hoăc tiến xúc sâu hơn với nnaười nhu nữ lớn tuổi. thì sẽ không thể cảm nhận được tiếng ca thanh tao của cá voi kia."
Tên mập suy nghĩ một chút, lập tức ngẩng đầu, còn chưa kịp mở miệng đã bị Giang Thành cắt ngang: "Anh muốn nói tại sao Tô An có thể nghe được trước tiên phải không?"
Tên mập gật đầu.
"Nói thật, điểm này tôi cũng không biết." Giang Thành nhún nhún vai: "Nhưng chuyện trên đời này ai có thể nói được hay đây?" Trong mắt tên tên mập, Giang Thành tương đối thoải mái, dễ dãi, nhưng khi anh ta nghĩ đến chuyện anh chàng này troll mình, hình tượng bác sĩ lại trở nên xấu xí.
"Bác sĩ, vậy cũng có nghĩa là nữ mô tô gặp chuyện đầu tiên, còn có ... còn có Lương Long, bọn họ đều thật sự đã chết rồi, còn những người bị ăn thịt sau đó thì chưa chết?"
"Không biết."
"Chết tiệt, đúng là đã quá hời cho cái tên Trần Nhiên kia rồi, nếu sớm biết..."
"Anh mập."
Tiếng phàn nàn của tên mập dừng lại, anh ta nhìn Giang Thành, lập tức biết đối phương đã bắt đầu trở nên nghiêm túc, nói thật thì tên mập có chút sợ hãi lúc bác sĩ nghiêm túc.
"Anh thực sự nghĩ rằng chúng ta đã bắt được anh ta sao?"
Tên mập chậm rãi trừng mắt lên, kinh ngạc nói: "Bác sĩ, ý của anh là... anh ta là cố ý bị anh bắt được?"
Giang Thành cầm cốc nước trong tay, hiển nhiên bên trong không có nước, nhưng vẫn không đặt xuống, ngược lại chậm rãi nghịch nghịch mép cốc.
Tên mập nuốt nước miếng, cảnh giác nói: "Bác sĩ, vậy thì anh ta thật quá đáng sợ, tôi không chỉ nói năng lực của anh ta, mà còn có thân thủ." Anh ta ngưng một chút, rồi nói tiếp: "Còn có khả năng khống chế lòng người của anh ta."
"Anh ta thực sự không sợ chúng ta sẽ ra tay, lấy mạng anh ta sao?" Tên mập nói: "Mặc dù rất có thể sẽ gặp phải quả báo, nhưng... nhưng loại chuyện này cũng không phải là chưa từng xảy ra trong ác mộng, trong nhiệm vụ lần trước chẳng phải chúng ta cũng đã gặp phải rồi sao."
"Sao anh ta dám đặt cược vào chuyện này..."
"Điều đó không còn quan trọng nữa rồi." Giang Thành nhìn ra ngoài cửa sổ: "Điều quan trọng là anh ta không chỉ đã đặt cược, mà còn đã thắng Tên mập vốn đã quen với việc cần chú ý khi giao tiếp với bác sĩ nên sau khi bác sĩ nói xong, anh ta lập tức nhận ra, chắc là bác sĩ đã nhìn ra điều gì đó.
"Bác sĩ." Anh ta bước tới, cẩn thận hỏi: "Anh đã nhìn ra gì sao?"
Giang Thành chậm rãi thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn vào mắt tên mập, hồi lâu mới nói: "Trong ác mộng một thời gian ngắn như vậy, anh ta rất khó có thể đoán ra được hành vi và thói quen của chúng ta."
Cổ họng tên mập cuộn lên, nhỏ giọng nói: "Vậy nên..."
"Anh mập." Giang Thành ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh ta: "Tôi nghỉ ngờ anh ta biết tôi, thậm chí... trong cuộc sống cũng đã từng tiếp xúc với tôi."
"Không phải chứ." Tên mập trả lời: "Bác sĩ, đầu óc anh tốt như vậy, nếu như anh đã từng gặp anh ta, chắc chắn anh sẽ nhận được ra, anh gian xảo như vậy, muốn lừa anh cũng rất khó."
"Hơn nữa..." Tên mập xấu hổ xoa xoa tay nói: "Tên đó trông như thế nào, bác sĩ anh cũng đã nhìn thấy rồi, trông không hề kém gì anh, nếu như trong cuộc sống có một người như vậy, đoán chừng đi đến đâu cũng là tiêu điểm, thật khó để không chú ý đến anh ta."
1T."
Trong tầm mắt của tên mập, Giang Thành ngả người ra sau ghế sô pha, sắc mặt cũng thay đổi: "Nếu như trong lúc tôi có ý thức, anh ta tất nhiên sẽ không lừa được tôi."
"Hả?" Tên mập hơi ngây người ra.
"Tôi đã mất đi một đoạn ký ức." Giang Thành nép mình trong bóng tối: "Nghĩ như vậy... cũng không nghĩ ra nổi."