Chương 247: Tổ chức
Chương 247: Tổ chứcChương 247: Tổ chức
Giang Thành đại khái đã đoán được những gì bọn họ tìm thấy trong chiếc xe mà đám người Trần Hiểu Manh lái đến, có lẽ có dây thừng, một tấm thảm vừa đủ lớn để quấn một hoặc hai người, còn có thuốc khử trùng và những vật dụng khác.
Những người đã tham gia các khóa học điều tra tội phạm toàn diện hiểu rõ những điều này có ý nghĩa gì còn hơn cả chính họ.
Nhưng xem ra không tìm thấy những loại hàng hóa nguy hiểm như súng, nếu không thì thế cục nhất định sẽ không chỉ như hiện tại, Giang Thành hơi nheo mắt, cân nhắc lợi hại trong đầu.
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, trời đã gần tối, hắn xông vào nhà lúc Bh55, đúng 6h mới nghe thấy chuông điện thoại reo.
Bốn hồi.
Không nhiều không ít.
"Huh-" Hắn thở ra một hơi, có vẻ như Bì Nguyễn tạm thời vẫn an toàn, những người kia quả nhiên sau khi nghe đến cái tên Hách Soái, đã từ bỏ anh ta, chĩa mũi nhọn vào mình.
Sau khi hắn nhận được điện thoại của Bì Nguyễn nói rằng đã tìm thấy Trần Hiểu Manh, liền ngay lập tức nhận ra đây là một cái bẫy.
Bởi vì... nó quá nhanh, cũng quá thuận lợi.
Nếu như Trần Hiểu Manh thật sự bị mấy kẻ bất tài của Bì Nguyễn tìm được dễ dàng như vậy, thì cô ta sớm đã chết từ lâu rồi.
Theo như hiểu biết của Giang Thành, một khi nhiệm vụ ác mộng được bắt đầu, thì sẽ không bao giờ kết thúc.
Kết thúc ở đây có hai ý nghĩa, một là nhiệm vụ sẽ không ngừng tìm đến bạn, hai là sự đối đầu trong ác mộng cũng sẽ tiếp tục diễn ra ở thế giới hiện thực.
Dù sao thì phần thưởng là những thứ có thật.
Cho dù là trong ác mộng hay hiện thực, chỉ cần giết được chủ nhân phần thưởng, vậy thì bạn đều có thể nhận được những thứ tốt đẹp từ gã.
Tờ báo manh mối, hay thậm chí là giấy trắng hộ mệnh.
Cũng giống như chơi một trò chơi, giết đối thủ có thể làm lộ trang bị của gã.
Mà những thứ này không yêu cầu sử dụng xác thực dấu vân tay hoặc mếng mắt nó hoàn tàn là đến trước đưđc trước. So với các loại ác mộng bất định, trong hiện thực dễ dàng hơn rất nhiều, kiểu người như Trần Hiểu Manh, Giang Thành nghĩ tới một từ ngữ vô cùng thích hợp -
Câu cá.
Cuộc chiến trong ác mộng sẽ tiếp diễn đến hiện thực, nhưng khi bạn tìm thấy đồng đội đã từng ở trong nhiệm vụ của mình, thực ra bạn đã cắn câu rồi, sau đó đối phương sẽ lần theo manh mối, tóm gọn bạn trong một mẻ, thậm chí là cả thế lực phía sau bạn.
Không giống như những cuộc chiến một mình hay những cuộc đối đầu nhóm nhỏ trong các nhiệm vụ ác mộng, số lượng người trong thế giới hiện thực là không có giới hạn, chẳng hạn như hôm nay, nếu hắn không nhìn thấu thủ đoạn của đối thủ trước, chọn chỉnh sửa tin nhắn thành gọi cảnh sát trước đi, thì bây giờ chắc đã lạnh rồi.
Xác suất cao là sẽ bị bọc trong một chiếc thảm để trong cốp xe, rắc thuốc khử trùng rồi chuyển về trưng bày như một chiến lợi phẩm ngu ngốc.
Trần Hiểu Manh nhất định có thể làm được chuyện như vậy.
Mà người đàn ông trung niên bên cạnh cô ta cũng không phải là một tên đơn giản, trong tình huống một chọi một, Giang Thành không chắc có thể thắng được anh ta.
Sau sự việc này, sự hiểu biết về ác mộng của Giang Thành đã đạt đến một tầm cao mới, một phần những tưởng tượng trước đây của hắn đã trở thành hiện thực.
Nhìn vào trình độ của một số đồng đội, có thể thấy bọn họ đã vào ác mộng trong một thời gian, đặc biệt là Trần Nhiên, người có hiểu biết về ác mộng đã đạt đến trình độ khá đáng sợ.
Chỉ dựa vào một mình anh ta, là rất khó có thể làm được.
Chắc chắn phải có một thế lực nào đó đứng sau thúc giục, huấn luyện và thậm chí là... hoàn thiện anh ta.
Sự xuất hiện của Trần Hiểu Manh ngày hôm nay cũng đã xác thực cho điểm này.
Quả thực tồn tại hiện tượng người chơi trong nhiệm vụ ôm nhau giữ ấm ở thế giới hiện thực, hơn nữa khi thời gian trôi đi, hiện tượng này sẽ ngày càng rõ ràng hơn, mà những người này... cũng ngày càng trở nên chuyên nghiệp hơn.
Giống như sự chuyển đổi từ một người chơi mới thành một người chơi có kinh nghiệm.
Tất cà những điều nàv không chỉ nhờ kinh nahiêm của bản thân ha e rằng nó còn không thể tách rời khỏi sự giúp đỡ của tổ chức "băng đảng" đứng sau họ, tổ chức ở đây không chỉ là một hình thức đơn giản theo nghĩa chữ viết.
Sắc mặt Giang Thành dần dần tối sầm lại, nước ở đây... có lẽ là cực kì sâu.
6 giờ 04 phút, Giang Thành đúng giờ nhấc điện thoại lên, gọi lại, gần như chỉ vang lên một hồi, cuộc gọi liền được kết nối ngay, tuy nhiên, người bên kia có vẻ rất thận trọng, Giang Thành chỉ có thể nghe được tiếng thở yếu ớt mà gấp gáp, nhưng không có giọng nói.
"Là tôi." Giang Thành thở ra.
Hèn nhát như thế này, không còn nghỉ ngờ gì nữa chính là Bì Nguyễn rồi.
"Ôi, làm em sợ chết khiếp!" Giọng nói nức nở của Bì Nguyễn vang lên: "Bác sĩ Giang, anh không biết đâu, em ở trong một khách sạn tồi tàn đến mức nhà vệ sinh khép kín cũng không có, phải đến nhà vệ sinh công cộng, em thực sự không nhịn được nữa, chỉ có thể đựng trong chai nước khoáng thôi..."
Giang Thành cắt ngang lời cằn nhằn như đàn bà của anh ta: "Không Sao rồi, cậu quay về đi."
"Quay về đâu?" Giọng nói ríu rít của Bì Nguyễn dừng lại.
"Đến từ đâu thì quay về đó."
"Còn nữa." Trước khi đặt điện thoại xuống, Giang Thành lại cảnh cáo: "Đừng liên lạc với người bạn kia của cậu nữa, nếu như anh ta đến tìm cậu, cứ đưa cho một ít tiền rồi đuổi đi."
Bì Nguyễn ở đầu bên kia chớp mắt, nghỉ ngờ nói: "Bác sĩ Giang, là anh ta đã đắc tội gì với anh à?" Anh ta nuốt khan nói tiếp: "Thật ra người đó rất tốt, chỉ là không biết cách nói chuyện, thuộc loại người gay gắt không nói nhiều, làm mọi việc rất sạch sẽ và gọn gàng, điều quan trọng nhất là có một cái miệng rất kín!" Anh ta nhấn mạnh.
"Bác sĩ Giang, anh biết em mà." Bì Nguyễn ngượng ngùng nói: "Nếu không em cũng đã không dùng anh ta để giúp anh tìm người."
Giang Thành liếc mắt nhìn văn phòng bừa bộn cùng ghế gộc lật ngửa, hít một hơi thật sâu: "Sau này nếu có cơ hội gặp lại anh ta, nhớ gọi điện cho tôi nhé."
Bì Nguyễn đang ngồi trên chiếc giường đổ nát đột nhiên ngồi thẳng dâv a↠đầu nói: "Bác eĩ Giana. anh vẫn còn cần anh †a làm dì na à2" "Không." Giang Thành nói: "Tôi chỉ muốn kiểm tra xem anh ta kín đến mức nào thôi."
Cuộc trò chuyện kết thúc trong bầu không khí có chút ngượng ngùng, Giang Thành ngồi thêm hai phút nữa, đột nhiên hướng về phía cầu thang hét lên: "Không sao rồi, ra ngoài đi."
Một lát sau, một cái đầu to thò ra từ cầu thang tầng một lên tầng hai: "Bác sĩ." Tên mập kích động nói: "Anh không sao chứ?"
Giang Thành uống một ngụm nước mà nữ cảnh sát đã rót cho mình lúc nãy còn chưa kịp uống: "Tôi không sao."
"Cạch cạch cạch" nhảy xuống cầu thang, tên mập mặc một chiếc áo Sơ mi, nhưng cúc áo trên ngực đã bị đứt mất mấy cái, chỉ còn sợi chỉ thò ra ngoài, chắc là bị người ta túm lấy áo, thoát ra trong khi chạy trốn.
"Anh thế nào?"
Tên mập với vết trầy xước trên cánh tay thấy bác sĩ trở về, tảng đá lớn trong tim lúc này mới đặt xuống, anh ta vừa xoa xoa cánh tay vừa cười vừa nói: "Tôi không sao, bác sĩ, anh quay lại là tốt rồi."
"Thực ra, lúc đó tôi trốn ở ngay phía trên tòa nhà bên kia." Anh ta chỉ về một hướng: "Tôi nhìn thấy bọn họ có rất nhiều người, nên đã cướp ... không, là mượn điện thoại di động của một người phụ nữ để gọi báo cảnh sát, không ngờ cảnh sát bây giờ làm việc hiệu quả đến vậy, tôi vừa mới cúp điện thoại, bọn họ đã đến rồi."
"Vậy xem ra lần này phải cảm tạ anh rồi."
Tên mập gãi gãi đầu, thật thà cười: "Không có gì đâu bác sĩ, anh chưa chết là được."