Chương 254: Tòa nhà
Chương 254: Tòa nhàChương 254: Tòa nhà
Là người lái xe ban nãy.
Anh ta mới là Tần Đống Quốc.
Cái người ... vốn dĩ mới là người mất tích.
Ngoài ra còn có chiếc taxi vừa chở bọn họ, theo lời Bì Nguyễn, chiếc xe đó vẫn đang được dùng làm tang vật, còn đang bị tạm giữ ở trong tổ kiểm tra dấu vết của cục cảnh sát, thì lại làm sao nó có thể xuất hiện ở đây.
Còn tình cờ chở bọn họ nữa.
Chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên sao?
Cơ thể không thể kiểm soát bắt đầu run rẩy, tên mập đến răng cũng đang va vào nhau lập cập, chuyện vừa xảy ra so với ác mộng còn đáng sợ hơn rất nhiều, không phải vì cái gì khác, mà là bởi vì... đây là hiện thực.
Là thế giới hiện thực thuộc về bọn họ!
Chứ không phải là không gian và thời gian quỷ dị sau khi đã ngủ say, mở cánh cửa sắt màu đen bước ra.
Anh ta mơ hồ có một cảm giác cổ quái không biết có thể gọi là dự cảm hay không, ranh giới giữa mộng cảnh và hiện thực dường như đang bị thứ gì đó ăn mòn.
Ranh giới giữa hai bên đang ngày càng trở nên mờ nhạt.
Mà kết quả của việc để mặc cho nó phát triển, không có bất kỳ hạn chế nào, kiểu gì cũng có một ngày những thứ quỷ trong ác mộng... sẽ giáng xuống nhân gian.
Giống như chuyện vừa xảy ra vậy.
Anh ta hoàn toàn không thể tưởng tượng được... Không, anh là không dám, cũng ép buộc mình không được tưởng tượng.
Nếu như bác sĩ không kêu dừng lại, mà để mặc cho "người" tên Tần Đống Quốc tiếp tục lái, đi theo chiếc xe thậm chí còn không biết nó có tồn tại trong thời gian và không gian này hay không thì cuối cùng bọn họ sẽ đến nơi nào?
Nơi tận cùng... liệu cũng sẽ có một cánh cửa màu đen đứng đó phải không?
Hay là ẩn giấu thứ gì chưa biết nằm ngoài nhận thức của bọn họ.
Anh ta vẫn còn nhớ rất rõ cảm giác ngồi trên chiếc xe đó.
Giống như đang ở trong hầm băng, ánh nắng đã mất đi hơi ấm. Đó không phải là cảm giác mà thế giới nên có.
Những lời người đàn ông trung niên nói với bác sĩ lúc này chợt hiện lên trong đầu tên mập, giống như một mũi kim xuyên thẳng từ sau đầu anh ta, lạnh lùng, đột ngột nhưng vô cùng rõ ràng.
Rõ ràng như thể người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt anh ta vào lúc này vậy.
"Vẫn còn một số ít người nữa." Người đàn ông trung niên nói: "Bọn họ chiếm tỷ lệ cực nhỏ, nhỏ đến mức lúc đầu chúng tôi gần như đã bỏ qua."
"Bọn họ sẽ được Đỏ Thẫm lựa chọn." Nghiêng người về phía trước, người đàn ông trung niên khàn giọng nói: "Là bị chọn trúng ... để tập kích thế giới này."
Cổ họng tên mập cuộn lên vài lần, miệng hơi hé mở, tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách ngậm miệng lại.
Bên kia đường, bác sĩ đã nhấc điện thoại di động lên.
"Ngậm miệng đi." Bác sĩ đang nghe điện thoại, dùng giọng rất bình tĩnh nói: "Bây giờ sắp xếp xe đến đón chúng tôi ngay lập tức, vị trí tôi đã gửi cho chú rồi." Hắn ngưng một chút, rồi tiếp tục nói: "Chú hãy trực tiếp đến, nếu như tôi không nhìn thấy chú trên xe, mọi thỏa thuận trước đó coi như vô hiệu."
Vừa dứt lời, Giang Thành liền cúp điện thoại.
Hắn dường như hoàn toàn không có ý định lắng người phía bên kia giải thích.
Lúc này tên mập rất khôn ngoan ngậm miệng lại, bởi vì tâm tình bác sĩ hiển nhiên đang rất không tốt, trong ấn tượng của mình, anh ta gần như chưa từng thấy bác sĩ như thế này.
Đặc biệt anh ta còn biết cuộc điện thoại của bác sĩ là gọi cho ai.
Người đàn ông trung niên đó.
Người mà Trần Hiểu Manh dẫn tới.
Chưa đầy 20 phút sau, thậm chí còn ít hơn, một chiếc ô tô màu đen kín đáo đột nhiên dừng lại trước mặt bọn họ, người lái xe hiển nhiên có kĩ năng lái rất giỏi, vị trí dừng xe hoàn hảo vừa đúng vị trí.
Giang Thành tiến lên trước một bước, mở cửa ghế lái phụ, rồi sau đó ngồi xuống.
Tên mập sửng sốt một chút, sau khi kịp phản ứng lại liền mở cửa ghế Sau ra, nhưng vừa định ngồi vào trong, anh ta đột nhiên khựng lại, sau đó toàn thân liền cảm thấy không tự tại. Anh ta nuốt khan, sắc mặt trở nên khó coi, đương nhiên càng thêm sợ hãi, và một chút ngại ngùng.
Ngồi ở ghế sau là một cô gái mặc đồng phục bóng chày, đội mũ bóng chày và buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng sau gáy.
Cô gái bắt chéo chân, ánh mắt hạ thấp vừa rút khỏi Giang Thành, liền rơi lên trên người anh ta, một đôi mắt sắc bén như mũi tên nhìn anh ta từ trên xuống dưới, như đang chuẩn bị muốn giải phẫu anh ta ra vậy.
Cong môi lên, Hạ Manh vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh một cách tượng trưng, để lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn ở khóe miệng, dường như phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo trong mắt tên mập.
"Vào đi." Cô ta cười nói: "Tên mập chết tiệt."
Cổ họng tên mập kịch liệt cuộn lên, anh ta nhìn bác sĩ như muốn cầu cứu, nhưng sự chú ý của đối phương rõ ràng không hướng về phía anh ta, cuối cùng không còn cách nào khác anh ta đành phải lên chiếc xe gian tà này.
Nhưng anh ta cũng rất khôn ngoan nép mình vào mép cửa xe, cố gắng không tiếp xúc nhiều với Hạ Manh.
Ánh mắt cũng như vậy.
Nhưng Hạ Manh lại rất nhiệt tình sáp tới gần, cô ta từ sau lưng rút ra một sợi dây, cũng chính là sợi dây cô ta đã mua của ông già đánh xe lừa.
Nó đã bị cảnh sát thu giữ cách đây không lâu để làm bằng chứng nhưng giờ lại đã nằm trong tay cô ta.
Lúc tới đây, cô ta đã thỏa thuận trước với chú Cung, Giang Thành hữu ích, tạm thời không thể động vào, nhưng tên mập chết tiệt này thì không nằm trong phạm vi thỏa thuận, dù sao thì chuyện lúc trước uy hiếp mình tên mập cũng có góp sức.
Cô ta chạm vào cánh tay của tên mập một cách rất không khách sáo, đối phương sợ hãi lập tức tránh ra, sau đó thân hình to lớn của nép chặt vào cửa xe, vẻ mặt kiên quyết nếu cô còn chạm vào tôi nữa, tôi sẽ nhảy ra khỏi xe cho mà xem.
Sự hứng thú trên mặt Hạ Manh càng tăng lên.
Đúng lúc cô ta đang suy nghĩ, đôi mắt dần dần cong lên như một con cáo, giọng nói của Giang Thành đột nhiên truyền đến từ ghế lái phụ, từ khi lên xe đến nay hắn vẫn chưa nói một lời.
Người đàn ông trung niên lái xe cũng vậy.
Hai người im lặng như hai khúc gỗ. rồi."
Nghe vậy, vẻ giễu cợt trên mặt Hạ Manh chợt biến mất, cô ta lập tức nhìn về phía Giang Thành, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có, sửng sốt hồi lâu, mới hạ giọng hỏi: "Anh nói cái gì?"
"Cô nghe rõ rồi thì đừng có hỏi thừa nữa." Giang Thành lạnh lùng nói.
Người đàn ông trung niên lái xe có vẻ rất bình tĩnh, thực ra sau khi nhận được cuộc gọi của đối phương, ông ta cũng đã đại khái đoán được, chỉ là không nói ra mà thôi.
Sau khi Giang Thành mô tả ngắn gọn nguyên nhân sự việc, bầu không khí trong xe trở nên vô cùng áp bức.
Trong mắt Hạ Manh không ngừng lóe lên thứ gì đó, trông cô ta như muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp nói thì đã cảm nhận được một ánh mắt khẽ lướt qua mình.
Ngẩng đầu lên, tình cờ nhìn thấy đôi mắt của chú Cung vừa rời đi trong gương chiếu hậu.
"Bọn họ hành động nhanh hơn tôi tưởng tượng đấy." Người đàn ông trung niên lần đầu tiên lên tiếng, giọng nói vẫn khiến người ta khó chịu như trước, tên mập thậm chí còn cau mày lại.
Ông ta bẻ lái sang phải, chiếc xe đi vào một ngã ba nhỏ hẹp.
Rõ ràng là có rất ít người đến đây, con đường trông rất xấu, là đường trải sỏi, ổ gà khắp nơi, chiếc xe không ngừng lắc lư.
Lái xe về phía trước được một đoạn, bỗng nhiên có vài bao tải xuất hiện giữa đường.
Chúng phồng lên, bề mặt không bằng phẳng và thô ráp, dường như chứa đầy cát và sỏi, nhưng không hề nghỉ ngờ rằng những bao tải này được ném ở đây, hẳn là dùng để làm vật cản đường.
Quả nhiên, khi thấy chiếc xe của bọn họ đến gần, một vài người thanh niên từ sau hàng cây hai bên bước ra, cũng không cần chào hỏi, dịch chuyển bao tải ra.
Chiếc xe tiếp tục di chuyển về phía trước, ngay trước mặt bọn họ, xuấy hiện một tòa nhà cao tầng.