Chương 39: Tên mập chuyên gia suy luận
Chương 39: Tên mập chuyên gia suy luậnChương 39: Tên mập chuyên gia suy luận
"Sáng nay anh đã tỉnh giấc như thế nào?"
Tên mập không chút do dự nói: "Bị tiếng la hét của nữ đồ ngủ đánh thức, lúc đó cô ta hét chết người rồi."
"Ừm, vậy anh đã nhìn thấy gì khi chạy ra ngoài?"
"Mọi người đều vây quanh trước một cánh cửa, trên sàn nhà trước cửa còn có một vũng máu lớn..." Anh ta vừa nhớ lại vừa giải thích.
"Thế nữ đồ ngủ thì sao?"
"Cô ta..." Tên mập nghiêm túc suy nghĩ: "Lúc đó cô ta ngã ngồi trên mặt đất, như thể rất kinh sợ, không ngừng la hét, sau đó bị mũ lưỡi trai cho một cái bạt tai mới yên tĩnh."
"Anh còn nhớ vị trí của cô ta không?"
"Nhớ." Tên mập ngây người, như không thể nghĩ thông, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Ở ngay phía sau đám người, đối diện cánh cửa nơi xảy ra tai nạn."
Anh ta mô tả tình hình lúc đó rất rõ ràng.
"Thế thì có vấn đề gì?" Anh ta lại hỏi tiếp.
"Đương nhiên là có vấn đề rồi." Giang Thành bình tĩnh nói: "Vị trí của cô ta không đúng."
"Căn phòng xảy ra chuyện không có đánh số, nếu như căn cứ theo thứ tự của số phòng để kiểm tra, thì phải là phòng 414, cũng có nghĩa là căn phòng xảy ra tai nạn gần phòng 407 nhất trong bốn căn phòng của chúng ta"
"Lúc đó trời đã sáng rồi, theo lý mà nói nữ đồ ngủ ra khỏi phòng sẽ nhanh chóng phát hiện ra vũng máu lớn trước cửa phòng 414, sau đó sẽ lập tức hét lên, làm sao có thể đi đến trước cửa phòng 414 rồi mới bắt đầu la hét, sau đó ngã ngồi ra đó?" Giang Thành nhìn tên mập: "Cô ta có mù đâu."
Tên mập không thể tin được trợn tròn mắt nhìn Giang Thành.
Không thể không nói, chuyện này quả thực đi trái lại với lẽ thường.
"Đây chỉ là một điểm." Giang Thành không cho tên mập có cơ hội nói, một mình nói tiếp: "Thứ hai, với tư cách là một người mới, hơn nữa bạn cùng phòng duy nhất còn đã rời đi vào đêm hôm trước, không rõ tung tích, ai cho cô ta dũng khí là người đầu tiên mở cửa đi ra ngoài, không sợ ngoài cửa có một con quỷ đang đứng à?"
Giana Thành tiến †uc: "Nếu như tôi là cô †a tôi sẽ không bao diờ làm vậy, cũng không dám làm vậy."
"Còn... điểm thứ ba thì sao?"
Giang Thành dừng vài giây rồi chậm rãi nói: "Thi thể của nữ sườn xám đã bị ai đó động vào, trước khi chúng ta đi vào, đã có người tới trước."
Tên mập suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu lên, khóe miệng vừa mới mở ra, đã nghe Giang Thành nói: "Tôi biết anh muốn nói cái gì, anh cảm thấy quỷ cũng có thể làm một số chuyện đối với thi thể đúng không?"
Tên mập gật đầu.
Trong nhiệm vụ cuối cùng, thi thể của chị Noãn bị quỷ bắt đi, treo ngược lên cây thánh giá, còn nam nhân viên Tạ Vũ thì bị quỷ dọa chết rồi quấn chăn kéo đi, tra tấn dã man.
"Nhưng kỳ lạ là, toàn thân từ trên xuống dưới của nữ sườn xám chỉ có một vết thương, cũng chính là phần dưới cằm bị bẻ gãy." Giang Thành suy nghĩ một lát, lại tiếp tục: "Nhưng vị trí của khuy áo chỗ cổ áo sườn sám đã thay đổi."
"Khuy áo?" Tên mập cau mày: "Vị trí?"
"Ừm." Giang Thành gật đầu: "Trên cổ áo bộ sườn xám mà cô ta mặc tổng cộng có ba cái khuy, lần đầu tiên khi gặp cô ta, cô ta chỉ cài hai cái trên cùng. Khi mọi người chạy ra khỏi phòng 404 lúc chuẩn bị đi ngủ, cô ta cũng kinh động chạy ra ngoài, lúc đó trên cổ áo cũng chỉ cài hai cái trên cùng, cái dưới cùng đang bị bung ra."
"Nhưng trên thi thể của nữ sườn xám, ba chiếc khuy áo đều được cài ngay ngắn."
"Tôi không nghĩ là quỷ sau khi giết người xong sẽ có tâm trạng cài nốt chiếc cúc áo cuối cùng cho cô ta." Hắn liếc về hướng ký túc xá: "Cho nên tôi nghĩ lời giải thích hợp lý nhất là có người đã cẩn thận kiểm tra thi thể của cô ta sau khi chết, nhưng trong quá trình khôi phục hiện trường đã bỏ qua chỉ tiết chiếc nút này, vội vàng cài hết vào.
"Bác sĩ," Tên mập nói: "Đầu tiên phần lớn tôi đều đồng ý những suy luận của anh, nhưng chỉ là một chiếc cúc áo... Anh ta dừng một chút: "Chẳng lẽ không thể là nữ sườn xám tự mình cài vào hay sao?"
"Không." Giang Thành nói một cách chắc nịch.
"Tại sao?"
Giang Thành hít sâu một hơi, hai tay đặt ở trước ngực, làm ra một động tác không được lịch sự cho lắm: "Rất đơn giản, bởi vì nếu cài hết cả ba cái khuy vào, cô ta sẽ bị bó chặt không thở nổi." kinh ngạc của nữ sườn xám.
Khuôn mặt của cô ta bình thường không có gì nổi bật, nhưng khi nói đến dáng người thì...
Một lúc sau, tên mập ra sức gật đầu: "Bác sĩ, anh nói rất đúng, tôi hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ của anh."
"Nếu như những điều trên chỉ là suy luận dựa trên lẽ thường, thì điểm cuối cùng chính là bằng chứng thép đóng vào nữ đồ ngủ." Tên mập đột nhiên cảm thấy hình tượng của Giang Thành đã cao lớn hơn, chỉ nghe đối phương nói: "Ở đế giày của cô ta có vết máu, tôi đã tình cờ nhìn thấy khi cô ta ngã ngồi trên mặt đất."
"Điểm này tôi hiểu." Tên mập kích động nói, cuối cùng anh ta cũng cảm thấy mình đã cùng tần số với Giang Thành: "Với hình tượng của cô ta, nhất định sẽ không dám bước vào nơi có máu, trước khi chúng ta đến, cô ta cũng không tiến vào trong căn phòng, cho nên hình tượng của cô ta chưa đánh đã khai, cô ta chính là người đã động vào thi thể trước khi chúng ta đến hiện trường!"
"Không," Giang Thành lắc đầu: "Dưới đế có máu không phải là quan trọng nhất, cũng có thể giải thích là do cô ta vô tình giẫãm phải, hoặc là hành vi vô ý thức do quá sợ hãi gây ra, đây không thể coi là bằng chứng thép."
Sự nhiệt tình của tên mập đã nguội: "Vậy bằng chứng thép là cái gì?"
"Đế giày của cô ta có vết máu, nhưng ở mép giày lại không có." Giang Thành khẽ cử động cái cổ cứng ngắc, lần đầu tiên thấy việc phân tích vụ án cho tên mập còn mệt hơn cả việc tự mình phá án: "Mép giày của cô ta rất sạch sẽ, như vừa mới được làm sạch vậy."
Tên mập sắp xếp lại suy nghĩ của mình, vài giây sau anh ta mới lộ ra vẻ mặt giác ngộ.
Không sai, Giang Thành nói không sai, đế giày có máu cũng không phải chuyện gì lớn, ngay cả anh ta, hay Giang Thành, đế giày nhất định đều có vết máu.
Không chỉ có đế giày, anh ta cúi đầu phát hiện mép giày của mình cũng có màu đỏ tươi.
Giang Thành cũng vậy.
Tất cả những người tiến vào trong phòng ít nhiều đều sẽ có, vì máu của nữ sườn xám đã loang ra một lớp trên mặt đất, thậm chí có nơi còn tạo thành vũng máu.
Nhưng nếu như là cố ý lau sạch vết máu ở hai bên mép giày thì sẽ giải Trong lòng cô ta có tật giật mình.
Nếu không tại sao phải làm như vậy?
Vấn đề cũ được làm sáng tỏ, vấn đề mới lại nổi lên: "Bác sĩ," Tên mập cắn môi ngẩng đầu nói: "Nữ đồ ngủ tại sao phải làm như vậy?"
Nhược điểm của việc giết đồng đội là rất rõ ràng, đặc biệt là nữ sườn xám còn không phải là người mới.
"Mập này!" Giang Thành âm trầm nói: "Anh có cảm thấy nữ đồ ngủ rất giống một người mà chúng ta biết không?"
"Ai?" Tên mập vừa hỏi ra câu này, trong đầu hiện lên một bóng người, run rẩy nói: "Ý anh là cô gái thuần khiết kia?!"
"Ừm." Giang Thành liếc anh ta một cái: "Cô ta nói mình tên là Trần Hiểu Manh, nhưng tôi đoán chắc là tên giả."
Tên mập hình như đã nhận ra điều gì đó, đôi môi của anh ta bắt đầu run rẩy một cách bất thường: "Cho nên..."
Giang Thành gật đầu, thần sắc cũng trở nên mất tự nhiên, hắn mở nắp chai nước khoáng còn một nửa ra, hớp một ngụm, cũng không có nuốt xuống.
"Nữ đồ ngủ chính là Trần Hiểu Manh biến thành!!" Tên mập gầm to lên.
Giang Thành không nhịn được nuốt thằng ngụm nước trong miệng xuống, sau đó điên cuồng ho khan.
Hắn sặc rồi.