Chương 402: Cô gái bên trong bức tranh
Chương 402: Cô gái bên trong bức tranhChương 402: Cô gái bên trong bức tranh
Tên mập và người đàn ông kia ngoan ngoãn đứng nép sát vào tường, cố gắng vểnh tai lên lắng nghe.
"Chẳng phải lần trước cô không hề nói thật hoàn toàn à?" Giọng điệu của Giang Thành đột ngột thay đổi. Hắn khoanh tay trước ngực, dựa vào lưng ghế sô-pha, thể hiện ra một loại khí thế khiến người phụ nữ phải biến sắc.
"Anh cảnh sát." Lê Tổ Mai vội giải thích: "Tôi không rõ anh có ý gì. Mặc dù những gì mà tôi nói trước đó nghe rất quỷ dị, nhưng... Chúng đều là sự thật mà! Xin các anh phải tin tưởng tôi!"
"Tác phẩm của Lâm Thần thực sự có vấn đề."
Giang Thành giả vờ giả vịt ghi gì đó trong sổ, sau đó bèn ngẩng đầu, ra hiệu cho người phụ nữ nói tiếp.
"Lặp lại hết những gì mà cô nói lần trước." Hoa Lạc thản nhiên nhìn vào mắt cô ta: "Chúng tôi sẽ về đối chiếu lại với những gì mà cô từng khai trước đó."
"Vâng, vâng ạ." Người phụ nữ tiện tay lấy một bình nước khoáng dưới hộc bàn ra, vặn nắp rồi uống ừng ực hơn phân nửa bình, cuối cùng mới có vẻ như đã ổn định cảm xúc.
"Cơ bản là... cơ bản là khoảng trung tuần tháng 7, tôi nhận được bản thảo của Lâm Thần. Tất cả đều là truyện kinh dị, cô ấy vẽ rất tốt." Người phụ nữ bắt đầu bước vào trạng thái kể nhập thần, lại còn dùng câu cú cường điệu: "Tôi công tác trong ngành này đã 10 năm, nhưng đây là lần đầu tiên mà tôi không dám đi toilet một mình vào ban đêm vì đọc mấy câu chuyện này."
"Cô có nhớ rõ là những câu chuyện nào không?"
"Nhớ chứ." Người phụ nữ gật đầu."Người lưng gù, tóc giả, cái bóng không thể nào nhìn thẳng, khe hở, móng tay trong ngăn kéo." Cô ta đếm lấy đầu ngón tay của mình, kiểm kê lại từng mẩu chuyện.
"Cơ mà, dù mấy câu chuyện ấy khá ghê gớm nhưng chưa đủ doạ tôi đâu. Mẩu chuyện đủ sức khiến tôi cảm thấy rùng rợn chính là câu chuyện cuối cùng."
"Là câu chuyện gì?" Hoa Lạc không thể kiên nhẫn được.
"Là... câu chuyện thực tế liên quan đến bản thân cô ấy." Nói đến đây, vẻ mặt của người phụ nữ này bỗng trở nên kỳ quái hẳn. Có sợ hãi, nhưng đa phần là vẻ nghỉ hoặc, và phải dừng lời sau một lúc lâu thì cô ta mới nói tiếp: "Tôi cũng không biết phải hình dung thế nào cho mọi người rõ. Tóm lại, các người... các người tự đi xem là biết ngay."
"Ở đâu?"
Hoa Lạc vừa nói xong, Giang Thành lập tức nhận ra ánh mắt của người phụ nữ này bỗng biến đổi nhẹ trong thoáng chốc: "Bản thảo... Chẳng phải các người đã lấy đi hết rồi à?" Cô ta nghỉ vấn.
"Hừm." Giang Thành khẽ cười nhẹ, chuyển lực chú ý của người phụ nữ về phía mình, sau đó nhìn ngược lại cô ta bằng ánh mắt rất kỳ quái: "Chẳng phải cô cũng lưu lại một bản ngoài luồng à? Dù sao đi nữa, đó cũng là một câu chuyện cực kỳ đặc sắc mà."
Lần này, đến lượt người phụ nữ trông có vẻ rất mất tự nhiên.
Giang Thành nghiêng người về trước, tiến gần sát bên người phụ nữ này, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô ta: "Giữ lại những thứ đó không có gì tốt cả. Chúng tôi chỉ muốn tốt cho cô mà thôi, bằng không cũng sẽ không đến đây ngày hôm nay đâu."
"Xin lỗi, xin lỗi... Tôi lập tức đi lấy ra cho các anh." Nhận lỗi xong, người phụ nữ lập tức chạy chầm chậm đến giá sách bên cạnh, tìm tòi một hồi, cuối cùng bèn lấy ra một túi nhựa màu đen.
Cô ta mở ra trước mặt Giang Thành. Bên trong lại là một túi da khác; người phụ nữ bèn lấy một xấp giấy từ bên trong túi da ra.
Cầm vào tay, cảm giác khá dày.
"Tất cả đều ở đây."
Bên trong có nội dung tương tự với những gì mà Lưu Quốc từng bày ra cho bọn họ thấy. Tuy nhiên, phần bản thảo này là phiên bản do người phụ nữ trước mặt sao chép lại. Giang Thành bèn cầm lấy tờ bản thảo có nội dung của câu chuyện kinh dị cuối cùng.
Hắn không mở ra ngay, mà hít mạnh một hơi.
Khác với những mẩu chuyện kinh dị khác, mẩu chuyện lạ cuối cùng này không có tên.
Người phụ nữ giải thích, khi nhận được bản thảo thì câu chuyện này không được đặt tên. Thế là, cô ta bèn đặt cho nó một cái tên, gọi là Khởi nguyên.
"Khởi nguyên?" Đứng sau lưng Giang Thành, Hoàn Diên Ninh nhìn người phụ nữ trước mặt, nhíu mày thật chặt, vì cảm giác cái tên này đại diện cho một thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm.
Nói đúng ra, là cảm giác bất an. chóng hiểu rõ vì sao nó được gọi là Khởi nguyên.
Bởi vì... Trong phần bản thảo này cũng không gợi tả bất cứ một câu chuyện kinh dị nào, mà kể lại chuyện đời của một cô gái.
Quãng thời gian diễn ra câu chuyện này cũng đã lâu rồi. Thậm chí, tờ tranh ban đầu là những sự việc diễn ra cách đây 2 năm, khi cô gái kia vừa đến thành phố xa lạ này.
Có thể nhận ra được, nét vẽ của người hoạ sĩ khi đó còn khá non nớt.
Tiếp theo, cô ta gặp được một người đàn ông đối xử với cô rất tốt. Dười ngòi bút của mình, người đàn ông kia được cô miêu tả trông như là một kẻ tốt nhất thế giới vậy. Gã dẫn cô gái đi dạo chơi, chuẩn bị nến và bữa tối khi đến ngày sinh nhật của cô, ở cạnh chăm sóc cô những khi cô bệnh... Dưới bút pháp kia, người đàn ông ấy được đặc tả với tính cách cực kỳ biết quan tâm người khác, song hành đó là cặp đôi nam nữ đã trải qua khoảng thời gian rất hạnh phúc, cực kỳ ấm áp.
Giai đoạn này, cô gái trong nét vẽ của người hoạ sĩ kia chính là hạnh phúc.
Nhưng không lâu sau, phong cách vẽ chậm rãi biến hoá dần, mà góc nhìn tự sự cũng bắt đầu có cảm giác quái dị. Vốn dĩ là ánh sáng tươi đẹp, nay bỗng biến mất và thay vào đó chính là bóng tối bao trùm hoặc ngày mưa dầm dề.
Toàn bộ hình tượng và sắc điệu đều tràn ngập một sắc thái u ám.
Người đàn ông kia càng lúc càng hung hãn, qua loa tắc trách với cô gái, đêm về rất muộn, thậm chí còn không về nhà lúc ban đêm.
Hầu hết mọi thời điểm trong ngày của cô gái đã biến thành nếp sinh hoạt một mình.
Dưới bối cảnh thành phố cô đơn, người hoạ sĩ tỉnh tế lợi dụng sắc thái nặng nề trầm trọng này để xây dựng nên một chiếc bóng quạnh quẽ, ẩn nấp trong một góc hẻo lánh nào đó của thành phố.
Lại về sau, bắt đầu xuất hiện hình tượng người đàn ông kia bắt đầu xỉn say, đánh đập cô gái. Rõ ràng, cô đã hạ quyết tâm sẽ chia tay hàng nghìn lần, để rồi sau đó luôn bị hàng đống thủ đoạn của người đàn ông kia giữ chân lại.
Người đàn ông bên trong tập tranh hiểu rất rõ cô gái, biết cô có lòng dạ mầm yếu, cũng biết rõ tận sâu trong thâm tâm cô ta rất yêu mình.
Thế là gã càng phóng túng hơn. Trong tranh, những khung cảnh khó coi xuất hiện thường xuyên hơn, mà cô gái kia dường như cũng đã bất lực rồi. Cô gái trẻ bên trong những bức tranh dồn hết tâm lực của mình vào các tác phẩm. Trong phòng cô có một giá vẽ rất to. Cô có thể ngồi trước giá vẽ để vẽ tranh cả ngày. Từ ban ngày đến đêm tối, từ bình minh đến hoàng hôn.
Cô vẽ thuần thục dần, nhưng điều khiến người ta thầm cảm thấy sợ hãi chính là nét bút của cô càng lúc càng sắc bén, mà bố cục càng lúc càng cường điệu hơn.
Cọ vẽ sắc bén giống như là một thanh đao, cắt chém cô gái trong tranh thành từng mảnh nhỏ.
Dù đang xem tranh, nhưng người xem cũng có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng đang đè nén trong lòng cô gái kia.
Mãi đến khi... một người đàn ông khác xuất hiện.
Ngay từ đầu, người đàn ông này không được miêu tả rõ nét cho lắm, bố cục cực kỳ đơn giản, cứ như anh ta xuất hiện từ hư vô vậy.
Người đàn ông này khác hẳn người đàn ông xuất hiện ở đoạn đầu câu chuyện. Anh ta hiếm khi nói chuyện, động tác cũng đơn giản. Đa phần thời gian, anh ta chỉ yên lặng ngồi cạnh cô gái kia.
Mà cô gái ấy cũng đối xử với anh ta không mặn không nhạt.
Nhưng theo thời gian dần trôi, quan hệ của hai người càng thân thiết hơn. Người đàn ông kia ngồi xuống một các lịch thiệp, giúp cô sửa lại gấu váy, hay bầu bạn cùng cô khi cô bệnh tật và buồn bã. Anh ta tri kỷ mớm nước, hoặc dùng dao gọt trái cây cho cô ăn.
Nội dung tranh vẽ đã không còn liên quan đến người đàn ông xuất hiện đầu tiên kia, mà dường như hoàn toàn biến thành chuyện sinh hoạt thường ngày giữa cô và người đàn ông thứ hai này.
Hiện tại, Giang Thành đã nhận ra chỉ tiết cổ quái. Rõ ràng, cô gái bên trong những bức tranh chính là Lâm Thần, mà người đàn ông xuất hiện đầu tiên chính là Lý Mậu Thân.
Hiện tại, ai nấy đều tập trung vào người đàn ông thứ hai.
E rằng đó chính là kẻ mà Ông Tình từng đề cập, người đàn ông xuất hiện trong căn phòng 808 kia.
Nhưng điểm kỳ quái chính là, bối cảnh bên trong tập tranh đều là căn phòng của Lâm Thần. Nếu bọn họ đã ở chung với nhau lâu như vậy, tại sao Lý Mậu Thân lại không phát hiện ra?
Không những thế... Giang Thành nhíu mày thật sâu. Xem đến đây, hắn có thể cảm nhận được, nhân vật được vẽ bên trong bức tranh cứ càng lúc càng nhỏ dần: mặc dù khâng quá rõ ràng. Không lâu sau, hắn lật đến trang cuối cùng.
Lúc này, mép tranh xuất hiện một cái khung. Đây là do Lâm Thần vẽ ra, khá tỉnh tế, rõ ràng là cố ý.
Không còn thấy người đàn ông kia nữa, chỉ còn mỗi mình cô gái ấy.
Sang tấm hình tiếp theo, cũng là bức tranh cuối cùng, cô gái vẫn ngồi im lặng trước giá vẽ và vẫn chẳng thấy người đàn ông kia đâu.
Nhưng điều khiến Giang Thành càng nghỉ ngờ hơn là, phong cách vẽ trong bức tranh này đã thay đổi. Dường như trong lúc vẽ bức tranh này, Lâm Thần đang rơi vào trạng thái cực độ sợ hãi.
Ngồi đối diện, Lê Tổ Mai cũng dần biến sắc. Cô duỗi ngón tay ra, run rẩy chỉ vào bức tranh cuối cùng này: "Các anh... nhìn ở đây này."
Vị trí mà ngón tay của cô chỉ là vị trí giá vẽ. Cô gái bên trong bức tranh cũng đang vẽ tranh. Nhưng khi nhìn rõ bức hoạ kia, tròng mắt của Giang Thành đột nhiên co rút lại.
Bức tranh bên trong bức hoạ này và bức tranh có khung hình trước đó... giống nhau như đúc.
Không!
Về căn bản, chính là cùng một bức tranh.
Chẳng qua là cảnh gần phối xa mà thôi.
Trên bức tranh không những là Lâm Thần ngồi vẽ, mà dưới nét bút của Lâm Thần, còn vẽ ra cô gái bên trong bức tranh.
Giang Thành lập tức nghĩ thông suốt ngọn nguồn trong chuyện này. Hoá ra, người đàn ông xuất hiện lần thứ hai kia chỉ là nhân vật tưởng tượng bên trong bức hoạ, hay nói đúng hơn là một hình tượng ước nguyện.
Từ khi đối mặt với nỗi tuyệt vọng, đáy lòng cả cô dần sinh ra tâm lý ỷ lại. Cô ảo tưởng ra một người đàn ông gần như hoàn mỹ, dùng để thay thế người đàn ông trong hiện thực kia.
Mà tất cả những bức tranh liên quan đến người đàn ông thứ hai này đều là do cô gái bên trong bức tranh của Lâm Thần - hay đúng hơn là bản thân ẩn dụ của cô - tưởng tượng ra được. Trong hiện thực, vốn dĩ cũng không có người này!
Nhưng ở bức tranh cuối cùng, chính là nét bút tả thực. Đây mới chính là bản ghi chép mà Lâm Thần miêu tả trạng thái chân thực của chính mình.
Trong căn phòng kia, chỉ có một mình cô. Người đàn ông kia chỉ tồn tại thông qua nét vẽ của cô.
Môê† nón †av duối ra. chỉ vàn mêt aác hẻo lánh - nơi đó eóá môêt chiếc gương. Nét vẽ của Lâm Thần vô cùng thực, thực đến mức vẽ luôn cả hình ảnh phản chiếu bên trong chiếc gương.
Trong gương, sau lưng Lâm Thần đang ngồi trước giá vẽ, có một người đàn ông mặc áo khoác màu tối đang đứng đó. Anh ta đang nắm chặt cổ tay của Lâm Thần, vẽ tranh trên giấy.
Mà bên trong bức tranh, chỉ có mỗi một mình Lâm Thần đang vươn tay cầm bút vẽ.
"Người đàn ông kia, bước ra từ bên trong bức tranh đấy..." Lê Tổ Mai run rẩy bảo.